Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 216: Cô giáo muốn tẩy trắng (17)




Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Kỳ Cừu cách phòng bảo vệ gần nhất, sau khi đi vào nhanh chóng làm nổ đầu con zombie bảo vệ bên trong, sau đó mới để họ đi vào.

Zombie đằng sau bám theo không bỏ, Vương Thần Triệu Lê chạy ở sau cùng suýt nữa là bị cắn, mấy con zombie cũng lao đến trước cửa.

Tinh thần lực của Thẩm Ngư đã hao hết, căn bản không thể sử dụng dị năng tiếp, nằm liệt trên mặt đất thở dốc.

Kỳ Cừu đã liên tục nổ đầu mấy con zombie, không thể lại nổ thêm mấy chục con.

Mắt thấy Triệu Lê sắp rơi vào miệng zombie, ngay thời điểm khẩn cấp này Vương Thần ngay lập tức đẩy Triệu lê vào, cánh tay cậu ta bị một con zombie hung hăng cắn, bị cậu ta nhấc chân đá một cái, hai người vọt vào trong phòng, đóng cửa lại.

Mấy chục zombie bị chặn ở bên ngoài, dùng bàn chặn ngang cửa, đám zombie đâm sầm vào cửa phát ra âm thanh loảng xoảng loảng xoảng.

Cánh cửa làm bằng thủy tinh nên không được kiên cố cho lắm, bị zombie đâm tạo ra động tĩnh rất lớn, căn phòng bị đâm cho lung lay, dường như sắp bị đánh sập.

Cả người Thẩm Ngư vô lực, đầu đau đớn, tinh thần lực đã dùng hết, cổ họng bắt đầu nôn mửa, còn khó chịu hơn cả say xe.

Kỳ Cừu ngồi gần cô nhất, Thẩm Ngư cuối cùng không thể áp chế được khát vọng dưới đáy lòng, nâng tay lên cầm lấy cánh tay hắn, vừa chạm vào da Kỳ Cừu, cả cơ thể thoải mái đến mức run rẩy.

"Cô giáo?" Kỳ Cừu nghi hoặc hỏi,

Thẩm Ngư rầm rì một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo hắn, dán sát vào cơ thể hắn, cực kì quá phận cọ cọ lên người thiếu niên, trên người chỉ mang một cái áo thun tỏa ra một mùi hương mê người, mềm mại dán trên ngực thiếu niên, cực kì hư hỏng.

Thân thể Kỳ Cừu cứng đờ, cánh mũi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào quen thuộc, ngực cảm giác được một vật thể mềm mại, đáy mắt càng lúc càng tối.

Sống lại một đời, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Kỳ Cừu đối với nhu cầu ấy ấy luôn rất đạm bạc, cho dù trước mặt hắn là một cơ thể nóng bỏng thả rông, hắn cũng không có cảm giác gì, ở trong mắt hắn chẳng khác gì cỗ thi thể.

Nhưng không biết tại sao, khi đối diện với người khiến hắn chán ghét cả hai kiếp này, hắn lại đột nhiên sinh ra ham muốn.

Loại người này...... Tại sao hắn lại......

Có lẽ là lâu rồi chưa thấy gái đi, Kỳ Cừu nghĩ như thế, nhưng cánh tay lại ôm chặt cô vào ngực, lùi về phía sau dựa sát vào tường.

Vương Thần bên kia đau đến mức ngồi bệt cạnh cửa, đau đớn truyền từ cánh tay đến toàn thân.

Cậu ta bị cắn, cậu ta bị lây nhiễm!

Không được, nếu cậu ta biến thành zombie, sẽ trở thành mối nguy hiểm.

Vương Thần đang định ra ngoài thì cơ thể đã bị Triệu Lê ôm, hai mắt Triệu Lê tràn ra nước mắt, lắc lắc đầu nói: "Đừng đi! Cậu sẽ chết mất."

Mặt Vương Thần vặn vẹo, đẩy Triệu Lrr ra: "Tớ đã bị cắn! Nếu ngồi ở đây sẽ khiến mọi người đều chết!"

Triệu Lê lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, "Không!!"

"Triệu Lê!" Sắc mặt Vương Thần xanh trắng, đẩy ra lần nữa, nói: "Nghe lời, đi theo họ, sống cho thật tốt."

Triệu Lê khóc lớn hơn, tuyệt vọng lắc đầu, "Tớ không muốn, cậu đừng đi mà."

"Nghe lời! Triệu Lê."

"Câm miệng!" Lông mày Kỳ Cừu nhăn lại, đôi mắt âm u liếc về phía hai người, cả người tỏa ra khí thế lạnh băng khiến lòng người sợ hãi, "Chỉ cần cậu biến thành zombie, tôi sẽ lập tức nổ đầu cậu!"

Vương Thần Triệu lê bị khí thế của hắn dọa sợ tới mức không dám ho he gì nữa, hoàn toàn không giống một thiếu niên tuổi mười sáu, nhưng mà sau khi nghe hắn nói xong, Vương Thần không nhúc nhích nữa, ngồi cách xa Triệu Lê, thấp giọng nói: "Nếu cậu tới gần tớ sẽ ra ngoài."

Triệu Lê không dám động đậy, gật đầu nhìn chằm chằm cậu ta.

Ánh bình minh chiếu vào phòng bảo vệ, xuyên qua cánh cửa thủy tinh, chiếu sáng lên cơ thể mỗi người.

Zombie bên ngoài không đâm cửa nữa, mà lang thang bốn phía.