Bên trong xe.
“Người vừa nãy là ai? Com không biết học kỳ sau con phải đi bộ đội à?”
Mộ Cung Mặc nắm chặt tay lái, nghe tiếng quát lớn từ microphone truyền đến, mở miệng nói: “Ba, con không muốn đi bộ đội.”
“Mày nói gì? Mày biết mày đang nói cái gì không? Mộ Cung Mặc, lập tức về nhà!” Mộ phụ rống giận.
Mộ Cung Mặc trực tiếp ngắt điện thoại, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo tức giận, dẫm mạnh chân ga, xe lao nhanh trên đường.
*
Về đến nhà Thẩm Ngư ghé vào trên giường nghỉ ngơi, ngoài cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, cô bỗng chốc ngồi dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
Thẩm mẫu buông túi, vừa ngẩng đầu thù nhìn thấy Thẩm Ngư đi ra, nói: “Đã trở lại, ăn cơm chưa?”
Thẩm Ngư mím môi, nói: “Mẹ, nếu… Chị trở về, mẹ sẽ vui vẻ sao?”
Sắc mặt Thẩm mẫu chợt trầm xuống, ngữ khí tăng thêm: “Trở về phòng đi.”
“Mẹ……”
“Mẹ bảo con đi về phòng, không nghe mẹ nói phải không?” Thẩm mẫu chỉ vào phòng cô nhíu mày nói.
Thẩm Ngư bẹp bẹp miệng, hốc mắt đỏ một vòng, xoay người khép lại cửa phòng.
Mẹ, nếu người bị ôm đi là con, có phải người sẽ không đối xử với con như vậy?
Mẹ, hình như con đã nhìn thấy chị, nếu con mang chị trở về, mẹ sẽ vui vẻ phải không?
Nước mắt ở khoảnh khắc cửa phòng đóng lại chảy xuống, Thẩm Ngư dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống đất, ôm đầu gối không tiếng động khóc nức nở.
*
“Thẩm Ngư a, ngày mai là sinh nhật của tớ, cậu có thể tới không?”
Thẩm Ngư kinh ngạc nói không lên lời, người bên kia kêu vài câu mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Tớ… Tớ có thể đi.”
“Thật tốt, ngày mai tớ nói địa chỉ, nhớ phải đến nha.”
Điện thoại ngắt, Thẩm Ngư như cầm bảo bối, nhìn chằm chằm điện thoại cười ngây ngô.
Đây vẫn là lần đầu tiên được bạn mời đi dự sinh nhật, thật sự quá tốt.
Thẩm Ngư luống cuống tay chân nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh bàn lưu luyến sờ sờ con heo nhỏ đựng tiền tiêu vặt, cắn răng đập xuống đất, tiền lẻ bên trong rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy.
Nàng cho hết vào trong túi, đeo cặp sách đi ra ngoài.
Hôm nay là thứ Bảy, ngày mai vừa lúc là cuối tuần.
Đi vào một cửa hàng, vừa đi vào, liền gặp được một người.
“Là cậu……” Người nọ nhận ra cô.
Thẩm Ngư nắm chặt cặp sách, nhút nhát sợ sệt nhìn cô ấy, nhớ tới lần đó ở sân thể dục là người này đưa mình tới phòng y tế, dừng một chút nói: “Ngày đó cảm ơn cậu……”
Ngô Cấm nói: “Không có gì, ngày đó tớ đi trước, xin lỗi nhé, cạn cũng tới mua quà à?”
Thẩm Ngư cong cong khóe miệng, gật đầu: “Ừ……”
Nghĩ đến ngày mai được đi dự sinh nhật, trong lòng liền ấm áp.
Ngô Cấm rất có hảo cảm với người này, đi tới đáp lời: “Chào cậu, tớ tên là Ngô Cấm.”
Thẩm Ngư lần đầu tiên được nữ sinh bắt chuyện, nhất thời có chút khẩn trương, chân tay luống cuống: “Tớ tên là Thẩm Ngư.”
“Tớ gọi cậu là Tiểu Ngư đi, cậu gọi tớ Cấm Cấm là được.”
“Được, Cấm Cấm……”
Ngô Cấm nói chuyện với Thẩm Ngư một lúc, khi biết cô cùng đi dự sinh nhật hôm đấy, vui mừng nói: “Như vậy a, ngày mai chúng ta cùng đi đi, được không? Tiểu Ngư.”
Thẩm Ngư đồng ý đáp lời.
Hai người mua quà, trao đổi số điện thoại, liền đường ai nấy đi.
Thẩm Ngư đứng tại chỗ nhìn Ngô Cấm rời đi, môi khẽ run: “Ngô Cấm…… Ngô Cấm……”
Nguyên lai chị của cô tên Ngô Cấm, tính cách còn tốt như vậy, không giống cô, không biết cách nói chuyện.
_____________
Vote vote vote🎉🎉🎉