Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Đi trước dẫn đường rất nguy hiểm, nhưng nếu có vũ khí thì chẳng là cóc khô gì cả, nhưng mà một cô gái không có vũ khí, người thì yếu như con sên, nếu gặp zombie chính là go die.
Cô lại không hề biết rằng hành động này rất ngốc nghếch, có lẽ bởi vì cô quá ngốc, nên mới hành động như vậy.
Kỳ Cừu nắm chặt gậy bóng chày, đôi mắt nhìn chằm chằm gáy cô, sát ý hiện lên trong đáy mắt, trong nháy mắt bị giấu đi.
Cánh tay siết chặt chậm rãi buông lỏng, buông gậy bóng chày.
Kệ đi, sao có thể để cô ta chết dễ dàng như vậy.
Thẩm Ngư đang khẩn trương và nghiêm túc quan sát tình huống bên ngoài cửa sổ, không hề biết rằng mình vừa có một chuyến du lịch danh lam thắng cảnh ở âm phủ, giơ tay vén sợi tóc xoăn vướng víu qua bên tai, lộ ra lộ ra làn da trắng ngần trơn bóng, trên trán không có tóc mái, khuôn mặt diễm lệ rõ nét, mày liễu nhăn lại, cặp mắt trong suốt thuần túy khiến gương mặt yêu diễm đê tiện kia lộ ra một tia thanh thuần.
Kết hợp với áo thun đen và quần jean, khiến cô càng trẻ trung hơn, hoàn toàn không giống một cô gái sắp tròn hai lăm, đúng hơn là giống học sinh cấp ba.
Đứng cùng một chỗ với Kỳ Cừu to cao, khiến người ta sinh ra cảm giác, hai người này nhất định là anh em!
Mồ hôi trên trán Thẩm Ngư chậm rãi lăn xuống, trong phòng mở điều hòa, cả người đều lạnh băng, sự kinh hoảng không khống chế được mà nhảy lên, cô sợ bị zombie cắn chết, quá khủng bố, cảm giác thịt bị cắn xé ra, nghe mà đau nhức nách.
Không bằng cô cứ ngồi chỗ này chờ chết.
Nhưng bây giờ zombie lảng vảng trong trường cũng không nhiều, nếu cứ chờ tiếp, chờ cho đến khi tất cả người trong trường đều biến thành zombie, lúc đó cô muốn chạy, thì độ khó sẽ trực tiếp bay từ level 1 lên level 100.
Nuốt nuốt nước miếng, cô kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, nỗ lực duy trì hình tượng trấn tĩnh của chủ nhiệm lớp, "Tôi đếm ngược ba giây rồi chạy ra ngoài, em đi ở phía trước, tôi đi phía sau, nếu gặp nguy hiểm... Em... Em tuyệt đối không thể vứt bỏ tôi đâu đấy!"
Những lời này cô thật thật giả giả, tất cả mọi người đều biết rõ Đồ Ngư Ngư khốn nạn đến mức nào, vừa rồi cô còn bắt hắn chép phạt, nếu giờ ra ngoài mà gặp zombie, thiếu niên chỉ sợ hành động đầu tiên của cô là đẩy mình vào trong bầy zombie, cô mà chết thì tốt biết bao, bớt một kẻ thù và gánh nặng.
Kỳ Cừu rũ đầu, không nhìn rõ mặt, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi, "Em biết rồi, cô giáo."
"Em biết thì tốt." Thẩm Ngư không yên tâm bỏ thêm một câu, "Bạn học Kỳ, em nên suy nghĩ kĩ, dù sao tôi cũng là cô giáo của em, một ngày làm thầy cả đời làm mẹ, tôi trước kia đối xử với em như vậy thật ra cũng vì muốn tốt cho em, em không nên oán giận cô."
"Nếu tôi biến thành zombie, em cũng đừng hòng sống sót chạy thoát!" nói xong câu này, Thẩm Ngư hận không thể đập nát cái mồm khẩu nghiệp của cô! Câu trước đang rất cảm động lòng người, câu sau sao lại phun ra làm giè!
Đều tại cái cái nồi của hệ thống tẩy trắng a! (1)
Thật ra Kỳ Cừu không có nhiều phản ứng lắm, cúi đầu xuống, khí thế anh hoàng tử u buồn đẹp zai ngay lập tức phóng ra trăm mét.
Tay Thẩm Ngư siết chặt nắm cửa, hít sâu một hơi, lại thở ra, liên tục hút hít vào rồi lại thở ra, làm trái tim đập loạn trở nên bình thường, đẩy cửa ra cho Kỳ Cừu đi trước.
Cô không quên cầm theo cái đèn bàn, dù sao đây cũng là vũ khí đầu tiên cô dùng để giết zombie, vẫn chưa bị hỏng, vẫn có thể sử dụng.
Văn phòng của cô ở vị trí xa cầu thang nhất của lầu năm, hành lang dài ngoằng không một bóng người, thời điểm này tất cả mọi người đều ngồi trong lớp làm bài kiểm tra, tầng này đều là văn phòng của giáo viên, hai tầng trên dưới mới là phòng học.
Bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh gào thét chói tai, xuyên qua từng tầng, âm thanh vang vọng khiến lòng người sợ hãi, trái tim như bị một cục đá đè lên,, hai chân bắt đầu nhũn xuống.
May mà bên cạnh cô còn có người khác, Thẩm Ngư duỗi tay cầm một góc áo trên đồng phục của Kỳ Cừu, gắt gao đi sau lưng hắn.
(1) Nồi: Nói chung là gánh tiếng xấu cho người khác.