Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 188: Chó săn nhỏ (71)




Trước kia như vậy, bây giờ vẫn như vậy, ngoại trừ những người thân thiết, mặc kệ người nào tới gần cô, cơ thể Lý Tiểu Ngư đều sẽ bài xích.

Ghé vào trên bàn đá, súc miệng vài lần, đều không áp chế được ảm giác ghê tởm trong lòng

Đắm chìm trong suy nghĩ cô không nghe thấy tiếng khóa cửa, và tiếng dày da từng bước đi về phía cô.

Chờ khi cô lấy lại tinh thần, trước mắt tối sầm, hơi thở quen thuộc bao quanh, eo bị nắm chặt, thân thể bị đặt trên vách tường lạnh băng, hơi thở nóng bỏng lại xuất hiện ở phía trước, mang theo mùi thuốc lá và mùi thuốc sát trùng.

Người này......

Lý Tiểu Ngư còn chưa nhận rõ người nọ là ai,, cằm đã bị người thô lỗ nâng lên, bị bắt ngẩng đầu, trên môi dán lên một mảnh lạnh băng, một vật lạnh lẽo mạnh mẽ vói vào trong khoang miệng, liếm láp mỗi một tấc.

Bàn tay to lạnh lẽo chui vào trong váy, nàng chỉ mặc một cái váy, tiếp xúc đến làn da, làm Lý Tiểu Ngư hơi run run, vô lực thừa nhận, tay nhỏ xô đẩy ngực của người kia, lại không thể thoát khỏi.

Bàn tay to bao phủ trên ngực cô, xuyên thấu qua áo ngực nhẹ nhàng bóp.

Lý Tiểu Ngư chỉ cảm thấy sự tê dại từ ngực bao phủ toàn thân, mang theo khóc nức nở rên một tiếng.

Hơi thở của hắn trở nên thô nặng, ngẩng đầu, nhìn chỉ bạc bởi vì hai người tách ra, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.

Vật cứng dán vào bụng làm Lý Tiểu Ngư sợ hãi lui về phía sau, động tác trước ngực bỗng mạnh hơn, từng đợt khác thường làm cô không biết làm sao, khóe mắt đỏ lên.

"Em xem, em cũng không đẩy tôi ra." Giọng nói của Nghiêm Viêm khàn khàn gợi cảm, mang theo tình ý dạt dào, môi dán vào vành tai cô, sắc 丨 tình liếm liếm, "Em không bài xích tôi, Ngư, ở bên cạnh tôi được không?"

Cơ thể của cô gái mẫn cảm đến nỗi chạm vào là run rẩy, hai chân nhũn ra, đôi tay nắm chặt quần áo trước ngữ hắn, dựa vào lắc đầu, mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Cơ thể của cô thật đáng sợ, Lý Tiểu Ngư bất lực muốn đẩy ra cũng không có sức lực.

Nghiêm Viêm ngậm lấy vành tai hồng nhạt kia, đầu lưỡi liếm láp gặm cắn, cúi xuống hôn lên xương quai xanh bị lộ ra ngoài, hút ra một dấu vết với hài lòng.

Bàn tay nóng bỏng thu lại, vỗ về khuôn mặt của Lý Tiểu Ngư, thân mật hôn hôn trán cô, Nghiêm Viêm chỉnh lại quần áo cho cô, đôi mắt sâu không thấy đáy trở lại bình thường, nhưng sự cố chấp và dục vọng chiếm hữu lại không cách nào che dấu, "Chỉ có tôi mới có thể chạm vào em, Ngư, tôi sẽ làm em dần dần thích tôi."

Cảm giác khác thường trên người Lý Tiểu Ngư, khóe mắt nhìn lều trại bên dưới lại nhanh chóng di chuyển lên trên, nghiêng đầu mặt không biểu tình nói: "Tôi không thích được người nào cả."

Nâng ngón tay lên chỉ vào vị trí trái tim, Lý Tiểu Ngư ngẩng đầu lên nhìn thẳng Nghiêm Viêm, "Tôi không có trái tim."

Nghiêm Viêm cười khẽ, cầm lấy tay cô, ngữ khí lộ ra sự bá đạo, có vài phần bóng dáng của Nghiêm Viêm lúc học sơ trung, "Có, mặc kệ là sau này, kiếp sau kiếp sau sau nữa, nơi này của em sẽ có, chỉ biết có tôi."

Lý Tiểu Ngư rút tay lại, thoát khỏi vòng tay của hắn, đi ra ngoài.

Biến thái! Người này là một tên biến thái!

Nghiêm Viêm dựa vào vách tường, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, đôi mắt sâu thẳm híp lại, hơi thở trở nên thô nặng, ngón tay đi tới phía dưới, nhanh chóng di chuyển.