Mà trong đó có một người khá giống Nghiêm Viêm, nói đúng ra là khuôn mặt cực kỳ giống Nghiêm Viêm.
Người này là......
Cha của Nghiêm Viêm, Nghiêm Duệ.
Lý Tiểu Ngư khiếp sợ lui về phía sau vài bước, cả người như đang bị nhốt trong hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương.
Trên tài liệu có viết, năm năm trước Nghiêm Viêm đã giết chết Nghiêm Duệ, cùng với những người trong phòng thí nghiệm, người đã thực hiện thí nghiệm với số 986, đều ở đây.
Số 986...... Vad Nghiêm Viêm...... Là một.
Nói đúng ra là một người khi còn nhỏ được chia ra làm hai cơ thể, một người là Nghiêm Viêm, một người là đối tượng thực nghiệm số 986.
Còn có con mèo kia, con mèo nhỏ kia, là một tế bào mà Nghiêm Viêm phân liệt ra.
Chả trách mỗi lần Nghiêm Viêm ở, mèo nhỏ đều ngủ, một người một mèo chưa từng nhìn thấy nhau.
Mà virus RHG, là do Nghiêm Viêm nghiên cứu chế tạo.
Cuộc điện thoại hôm đó, cuộc điện thoại hắn nói chuyện với cha hắn...... Vì sao cô lại nghe thấy câu nói kia......
Vì sao công ty thành phố F sẽ đột nhiên xảy ra chuyện...... Hà Phương lại vừa lúc cảm nhiễm loại virus này......
Khi cô nói chuyện với hai người kia, mèo nhỏ vẫn tỉnh, thuyết minh Nghiêm Viêm đã biết kế hoạch của bọn họ.
Lại vẫn để cho cô vào phòng thí nghiệm.
Vì sao...... Vì sao mọi chuyện lại như vậy.........
Lý Tiểu Ngư ôm đầu, đầu đau đến nỗi muốn vỡ ra.
Giống như bắt đầu từ ngày họp lớp đó, cô đã dần dần đi vào bẫy của Nghiêm Viêm, căn bản không có cách nào chạy thoát.
Nghiêm Viêm cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô...... Đều là giả.
Đều là giả.
Lý Tiểu Ngư bỗng nhiên muốn rời khỏi nơi này, lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất, chạy ra bên ngoài, chạy qua hành lang dài, đi vào trong phòng thí nghiệm.
Vừa ngẩng đầu, đã đối diện với đôi mắt đen tối như mực của hắn.
Lý Tiểu Ngư lui về phía sau, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, nâng tay lên không cho hắn tới gần.
Ánh mắt của Nghiêm Viêm dừng ở phía sau cô, là căn phòng đó, cô gái ngốc này...... Đi vào......
"Không phải như những gì em thấy, Tiểu Ngư."
Lý Tiểu Ngư lui về phía sau, cho đến khi cơ thể dán vào vách tường lạnh băng, run giọng nói: "Đừng tới đây!"
Nghiêm Viêm dừng bước, "Anh không đi, anh không đi."
"Vì sao?" Lý Tiểu Ngư không thể tin tưởng ngước mắt, con ngươi không hề còn sự bình đạm, mà có chút phập phồng, "Vì sao lại lừa em?"
"Không phải anh rõ ràng biết kế hoạch của bọn họ sao?" Lý Tiểu Ngư khó có thể tin, "Anh rõ ràng có thể không để em đi vào, anh... anh rõ ràng có thể tránh vụ nổ ngày hôm đó, anh......"
Nói dối quá nhiều, cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhưng làm cách nào cũng không quên được bộ dáng hắn ôm cô vào trong lòng, cả người là máu.
Nghiêm Viêm che đi cảm xúc trong đáy mắt, than nhẹ một tiếng, tình cảm của hắn đối với cô gái ngốc này đã sớm biến chất, dục vọng chiếm hữu dưới đáy lòng làm hắn điên cuồng, hắn không biết mười năm nay hắn đã chịu đựng như thế nào, quá dài, dài tới nỗi nó đã mọc rễ nẩy mầm, bây giờ đã trở thành đại thụ che trời, không thể xóa bỏ.
Nghiêm Viêm nâng tay, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, lại đây."
Lý Tiểu Ngư lắc đầu, đứng lên muốn đi ra ngoài, cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
"Ngoan một chút được không?" Nghiêm Viêm kéo cô vào trong lòng, ngón tay xoa xoa đầu cô.
Lý Tiểu Ngư giãy giụa, thoát khỏi vòng tay của hắn, nâng đôi mắt đỏ bừng lên, nhìn thẳng hắn nói: "Vô dụng, Nghiêm Viêm."
"Em đã thử thích anh, nhưng mà......" Cô rũ mắt, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi, "Em không muốn gặp lại anh."
"Đừng rời khỏi tôi." Nghiêm Viêm giữ chặt tay cô, trong giọng nói tràn đầy hèn mọn khẩn cầu, "Đừng bỏ lại tôi, Ngư......"
Lý Tiểu Ngư hít sâu một hơi, rút tay lại, rời khỏi phòng thí nghiệm.
【 Chúc mừng ký chủ, giá trị hắc hóa đã đạt ba sao. 】