Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 172: Chó săn nhỏ (55)




Ý nghĩ này bắt đầu từ lúc nào? Lâu đến nỗi hắn cũng đã quên, chỉ biết mười năm nay, ý nghĩ này không chỉ không nhạt đi, mà càng ngày càng mãnh liệt, giống như rượu lâu năm, mãnh liệt làm hắn không khống chế được bản thân.

Từng bước một đi vào trong phòng, đặt cô gái nhỏ xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về ở cổ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi ấm áp kia.

Hình như Lý Tiểu Ngư cảm thấy trên môi có gì đó, không biết mơ thấy gì, đầu lưỡi vươn ra, liếm lòng bàn tay đang đặt trên môi mình, cũng không cảm thấy ngọt, đầu lưỡi lại rụt về.

Nghiêm Viêm nhìn chăm chú, đôi mắt u ám sâu thẳm, cúi người xuống ngậm lấy sự mềm mại kia. 

-

Bởi vì ngày đó mất điện, ngày hôm sau Lý Tiểu Ngư gọi cho bất động sản, nhớ tới buổi sáng tỉnh lại trong phòng của Nghiêm Viêm, cô rất ảo não. Vốn dĩ đã quấy rầy người ta, không nghĩ tới mình còn ngủ quên trên sô pha.

Bất động sản không thấy có điều gì khác thường, tra xét thật lâu mới phát hiện tổng công tắc nguồn điện trong phòng của Lý Tiểu Ngư bị đứt.

Có điện, Lý Tiểu Ngư về phòng, liếm liếm lợi, lại cảm thấy khóe môi đau đớn, đi đến trước gương nhìn, phát hiện môi bị rách, liếm liếm có hơi đau.

Không biết làm sao lại bị như vậy.

Đổ thức ăn cho mèo nhỏ, cô nằm trên ban công phơi nắng, chưa được bao lâu, đã thấy nặng nặng, mèo nhỏnhảy vào trong lòng.

Lý Tiểu Ngư vuốt vuốt lông nó, nhắm mắt lại ngủ.

Buổi tối, lại mất điện, Lý Tiểu Ngư chạy ra ngoài.

Nghiêm Viêm lại cho cô ngồi nhờ.

Thật ra cô không muốn làm phiền Nghiêm Viêm, còn muốn quay về đợi thêm một lát, nhưng khi mất điện, cô nhìn thấy một bóng người đi lướt qua phòng khách không một tiếng động, làm cô sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu.

Chẳng lẽ có ma sao? Cái phòng kia......

Run bần bật ngồi co lại trên sô pha, Nghiêm Viêm đưa cho cô một ly sữa bò nóng, giọng nói dường như có thể làm người yên tâm: "Cứ ở nhà tôi vài ngày trước, phòng rất nhiều, ban ngày tôi không ở nhà, buổi tối mới về."

Lý Tiểu Ngư không quên mang mèo nhỏ sang, mèo nhỏ đã được Nghiêm Viêm ôm đến ổ ngủ say.

Hơi xấu hổ ngước mắt: "Có phải làm phiền đến cậu rồi không."

Nghiêm Viêm nâng nâng gọng kính, đôi mắt ôn nhu hơi sáng lên: "Sẽ không."

Lý Tiểu Ngư cảm động thiếu chút nữa cầm tay hắn nói người tốt cả đời bình an.

May mà lý trí giữ cô lại.

Uống xong ly sữa bò kia, lại có hơi buồn ngủ, trước khi Lý Tiểu Ngư ngủ chỉ nhớ mình đi vào phòng cho khách với Nghiêm Viêm, nhìn hắn đi ra ngoài, vừa chạm vào giường đã ngủ say.

Ở trong nhà Nghiêm Viêm một thời gian, Lý Tiểu Ngư càng ngày càng phát hiện Nghiêm Viêm là một thiên tài toàn năng, chẳng những nấu ăn ngon, ngay cả kỹ năng nấu đồ ngọt cũng tuyệt vời cái gì cũng biết làm, cô ở nhà hắn một tháng, mặt đều béo một vòng.

Còn một chuyện, Tiểu Bạch rất không bình thường, mỗi khi đến buổi tối sẽ ngủ say.

Mèo không phải là động vật hoạt động về đêm, ban ngày ngủ sao? Sao Tiểu Bạch lại ngược lại nhỉ?

Làm Nghiêm Viêm chưa được nhìn thấy Tiểu Bạch khi tỉnh giấc, thật muốn làm hắn biết Tiểu Bạch có bao nhiêu đáng yêu.

Hôm nay nghỉ phép, Lý Tiểu Ngư nằm trên sô pha xem TV, tiếng chuông di động vang lên, là Nhị Nữu gọi, nói ấn chuông cửa mười mấy phút cũng không thấy ai, hỏi cô có ở nhà không.

Lý Tiểu Ngư vội đi mở cửa, nhìn thấy Nhị Nữu đứng ở nhà bên cạnh.

Nhị Nữu nghe chuyện cô ở đây một tháng, mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng mà nhìn xung quanh, "Đây là nhà của Nghiêm Viêm? Cậu và Nghiêm Viêm ở chung??"

Lý Tiểu Ngư lắc đầu nói: "Ở tạm mà thôi, đừng nghĩ linh tinh."

Nhị Nữu nói thêm vài câu, rồi cùng nhau nằm liệt trên sô pha xem TV.

TV đang thông báo một tin tức, nói thanh phố F và thành phố H đang xuất hiện một loại virus, lúc vừa nhiễm virus, chỉ bị cảm, nhưng những ngày tiếp theo càng ngày càng nghiêm trọng thậm chí ngất xỉu, một tuần cũng chưa tỉnh lại.

Chị Ngư làm nghề gì ở thế giới sau "^"