Hắn bước tới gần, người con gái đang cho củi vào bếp dừng lại động tác, chậm rãi quay đầu lại, lúc này một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, chiếu sáng phòng bếp, cùng với khuôn mặt của thiếu niên.
Lý Tiểu Ngư lộ vẻ hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, che đầu lại ngồi xổm xuống.
Nghiêm Viêm vội chạy tới, đặt hai tay lên vai cô, "Lý Tiểu Ngư, cậu làm sao vậy?"
Lý Tiểu Ngư nghe thấy tiếng nói mới từ từ ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn nhìn Nghiêm Viêm, phát hiện ra hắn không phải ma mới thả lỏng.
"Tớ không sao." Cô đứng lên, nghĩ đến mì trong nồi, vội vàng mở nắp nồi ra, quấy quấy.
Nghiêm Viêm nhăn mày, sao lại không có chuyện gì, khuôn mặt cô hoảng sợ như vậy, sợ hắn sao? Nghiêm Viêm cũng không biết làm sao, sự bực bội và buồn bực nghẹn dưới đáy lòng.
Giọng nói của Lý Tiểu Ngư truyền đến, bình tĩnh không gợn sóng mang theo xin lỗi, "Từ nhỏ tớ đã rất sợ ma, buổi tối mất điện, tớ tìm rất lâu mới thấy nến, nhưng lại đốt hết, xin lỗi......"
"Hóa ra là như vậy." Sự bực bội của Nghiêm Viêm biến mất, vài tia vui sướng hiện lên trong đôi mắt đen của hắn, ánh mắt hắn đảo qua nồi mì hắc ám trên bếp, ghét bỏ lại nhíu mày: "Cậu đang nấu cái gì?"
"Mì a!" Lý Tiểu Ngư vui vẻ quấy mì, kích động vì lần đầu tiên nấu được nồi mì ngon, nhắm mắt lại ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, nói: "Chắc cậu chưa ăn cơm, tớ không thấy gạo, nhưng mà trên bàn có mì, bèn nấu một ít. "
"Mì?" Cái thứ đen sì trong nồi, mì dính dưới đáy nồi đen sì, để sát vào ngửi thử, cái mùi gay mũi này chắc là cho nửa thùng muối vào.
Nghiêm Viêm bị kích thích lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn nồi hỏi cô: "Cậu chắc chắn cậu đang nấu mì?"
Lý Tiểu Ngư ngơ ngẩn, nhìn khuôn mặt hắn đen sì, biểu tình vui sướng trên mặt dần dần biến mất, giống như một đóa hoa héo, nhận sai nói: "Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tớ nấu mì, không biết nấu, lãng phí mì của cậu."
Đồ ăn trong nhà hắn vốn đã ít, cái này hẳn là thứ cuối cùng còn sót lại, lại bị cô làm lãng phí......
Nghiêm Viêm hít sâu một hơi, bước đến bên cạnh cô, đẩy cô ra bên cạnh, múc một bát mì, đi đến bàn trong phòng khách ngồi xuống.
"Cậu đừng ăn." Lý Tiểu Ngư thở dài nói: "Nấu hỏng rồi, ăn vào sẽ không tốt cho cơ thể."
Nghiêm Viêm trừng mắt liếc nhìn clk, "Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm, cậu muốn tôi đói chết?"
"Thật xin lỗi......"
"Hừ." Nghiêm Viêm không nói chuyện nữa, kẹp một sợi mì nhét vào trong miệng, vị mặn chát từ đầu lưỡi đi xuống cổ họng, trong sợi mì còn rất nhiều muối chưa tan, nuốt một đũa, mặn đến nỗi muốn ngất.
Lý Tiểu Ngư vừa chờ mong vừa khẩn trương, lần đầu tiên nấu mì, cô chưa ăn, mà người ăn lại là Nghiêm Viêm, càng thêm khẩn trương.
"Thế nào?"
Nghiêm Viêm mặt không đổi sắc nuốt mì, lại gắp thêm một đũa, từng miếng từng miếng nuốt vào, nếu xem nhẹ bàn tay đang run rẩy kia.
Thiếu niên ăn, Lý Tiểu Ngư thấy thế cũng rất muốn ăn thử, tâm tình trở nên vui vẻ hơn nhiều, hẳn là ăn rất ngon, ăn nhanh như vậy.
"Trong nồi còn có, cậu ăn từ từ." Lý Tiểu Ngư săn sóc rót cho hắn một cốc nước.