Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 126: Chó săn nhỏ (9)




Nghiêm Viêm vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cô tức giận, nhưng ngồi vào chỗ cũng không thấy cô gọi tên hắn, mà là nhặt sách lên tiếp tục làm bài.

Cái này làm cho hắn có cảm giác đấm vào bông, bực bội đá đá cái ghế bên trên.

Ngồi phía trên là một nam sinh, ngày thường cũng hay bị Nghiêm Viêm bắt nạt, lúc này ghế ngã xuống đất, cũng không dám tức giận.

Người ngồi cùng bàn với Nghiêm Viêm vừa thấy sắc mặt của hắn, thò tới nói: “Muốn tao tìm mấy người dạy dỗ con bé kia không?”

Nghiêm Viêm nhíu mày đẩy hắn ta ra, nói: “Dạy dỗ cái gì, nữ sinh, cút cút cút.”

Nam sinh ngồi cùng bàn là Mẫn Thụy, còn hỗn xược hơn cả Nghiêm Viêm, làm người cà lơ phất phơ, cả ngày không đi tiệm net thì đi đánh nhau.

Nghiêm Viêm đi tiệm net chơi cũng chỉ là bởi vì nhàm chán, đánh nhau cũng là vì người khác chọc hắn, mà Mẫn Thụy hoàn toàn là tự tìm việc.

Người hắn ta hận nhất là Lý Tiểu Ngư, hận không thể tìm một cơ hội làm cô biết được sự lợi hại của hắn ta.

Tan học, Lý Tiểu Ngư và Nhị Nữu ở lại trực nhật, thời tiết oi bức oi bức, người trong phòng nhoáng cái đã đi hơn một nửa, lưu lại cũng đang thu thập sách vở.

Nắng hoàng hôn chiếu xuống mặt bàn, rõ ràng có thể nhìn thấu bụi trong không khí, ánh nắng chới tới nam sinh ngồi bàn cuối cùng, đầu đinh ghé vào bàn, làn da màu đồng cùng đồng phục hơi bẩn, an an tĩnh tĩnh ngủ trên mặt bàn.

“Nghiêm Viêm còn đang ngủ, tớ cũng không dám quét tổ này.” Nhị Nữu cầm chổi run bần bật, thật sự sợ hãi Nghiêm Viêm.

Lý Tiểu Ngư: “Tớ quét, cậu quét hai tổ kia.”

“Nếu không đừng quét……” Nhị Nữu không dám nói ra miệng, Lý Tiểu Ngư sẽ không làm vậy.

Nơi quét qua, bụi bay lên, Lý Tiểu Ngư bưng chậu nước vẩy nước ra, làm bụi không bay lên nữa, một đường quét đến bàn cuối cùng, cô cúi đầu nhìn nhìn rác dưới gầm ghế, phần lớn là của Mẫn Thụy, đều là hạt dưa và giấy, mà phía chân ghế Nghiêm Viêm không có gì.

Lý Tiểu Ngư cầm chổi quét sạch sẽ, quét xong cũng không đụng vào Nghiêm Viêm, cầm chổi rời đi.

Mà khi đã quét xong, Nghiêm Viêm vẫn không tỉnh, Nhị Nữu nhìn nhìn cửa sổ, nói với Lý Tiểu Ngư: “Tớ lau bên này, Tiểu Ngư cậu cẩn thận một chút.”

Lý Tiểu Ngư không cao bằng không Nhị Nữu, lau cửa sổ chỉ có thể nhón chân.

Tuy rằng không cần lau bên ngoài, nhưng cửa sổ rất lớn, cửa sổ mở rộng ra, rất nguy hiểm.

Lý Tiểu Ngư rất cẩn thận, nhưng cô quá lùn, khi lau kính quá trơn, không cẩn thận ngã ra bên ngoài, cô phản ứng đúng lúc, tay phải nắm lấy tường, ngã về phía sau.

Chuyện phát sinh đột nhiên, khi Lý Tiểu Ngư sắp ngã xuống, eo được người ôm lấy, cánh tay người nọ rất có lực, vòng lấy eo cô, ôm xuống dưới.

“Cảm ơn!” Lý Tiểu Ngư tim đập nhanh thở phào, mặt cô chạm vào ngưc người nọ, chóp mũi ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, người nọ rất gần mình.

Lùi về phía sau một bước, ngữ khí người kia châm chọc: “Lùn như vậy còn đi lau cửa sổ, ngã một cái là nát người.”

Lý Tiểu Ngư ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Viêm, xem nhẹ lời nói của hắn, cô thành khẩn lại nói cảm ơn “Vừa rồi cảm ơn cậu.”

“Ngốc B.” Nghiêm Viêm không biết vì sao mình sẽ làm vậy, đứa ngốc này ngã xuống đáng lẽ hắn phải vui mừng, về sau sẽ không bị mách lẻo nữa.

Đút tay vào túi bực bội nhăn nhăn mày, xoay người rời khỏi phòng học.