Nam sinh kia tên Nghiêm Viêm, ở lớp học không ai dám đắc tội, tên tuổi vang vọng toàn bộ trường, đánh người rất tàn nhẫn, người lớp lớn hơn cũng không dám đắc tội.
Bị chủ nhiệm lớp điểm danh phê bình, một chút mặt mũi cũng không còn, đôi mắt hung ác đảo qua Lý Tiểu Ngư, tựa hồ muốn nói chờ đấy.
Nhị Nữu cảm giác được ánh mắt âm lãnh kia, rụt rụt cổ, nói khẽ với Lý Tiểu Ngư: “Cậu chết chắc rồi, Tiểu Ngư, tớ đã nói cậu đừng nói chuyện Nghiêm Viêm trốn cho chủ nhiệm lớp biết.”
Lý Tiểu Ngư nhàn nhạt nhìn Nhị Nữu.
Nhị Nữu lập tức ngậm miệng.
Hiện tại đang đi học, Lý Tiểu Ngư là lớp phó kỷ luật, ngay cả khi Nhị Nữu là bạn ngồi cùng bàn với cô, cũng không thể nói chuyện.
Tới khi tan học, cửa sau loảng xoảng vang lên, các loại ánh mắt dừng trên người Lý Tiểu Ngư, vui sướng khi người gặp họa.
Nhị Nữu hơi run rẩy, hoảng loạn nói: “Tiểu Ngư a Tiểu Ngư, cậu muốn chết, Nghiêm Viêm đánh người đặc biệt đáng sợ, cậu còn dám chọc hắn.”
Lý Tiểu Ngư lật sách, “Trốn học rất nghiêm trọng, tớ không thể dấu diếm.”
Nhị Nữu nghe thế đôi mắt đều trừng thẳng, đang muốn bổ đầu Lý Tiểu Ngư ra nhìn xem bên trong có cái gì, sao lại cứng đầu như vậy.
Nhị Nữu không yên tâm Lý Tiểu Ngư về nhà, muốn đưa cô về, bị Lý Tiểu Ngư từ chối.
“Tớ không sợ, cậu về nhà đi.”
“……” Nhị Nữu còn muốn nói gì nữa, Lý Tiểu Ngư lại đi trước một bước xua xua tay.
Dọc theo đường đi cũng không xảy ra phát sinh chuyện gì, vẫn là đường nhỏ đi qua bờ ruộng, ánh nắng chiều chiếu xuống, kỳ thật Lý Tiểu Ngư không sợ chút nào, cô cũng không sợ bị đánh, nói đúng ra, cô không có cảm giác gì cả.
Khi cô đi qua bờ ruộng, nhìn thoáng qua phía xa, một người cũng không có, dường như hôm đó là ảo giác.
Thu hồi tầm mắt, Lý Tiểu Ngư tiếp tục đi về nhà.
Ngày hôm sau tới trường, Nhị Nữu vây quanh cô kiểm tra một phen, xác định cô không bị đánh, vô cùng kinh ngạc.
Nghiêm Viêm thế nhưng không trả thù Lý Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư rút tay ta, “Tớ không sao.”
Nhị Nữu nhẹ nhàng thở ra, “Không sao thì tốt không sao thì tốt.” Tối hôm qua cũng không ngủ ngon, chỉ sợ Lý Tiểu Ngư bị đánh.
Chuyện ngày hôm qua bị vứt ra sau đầu, hai người nói sang chuyện khác.
*
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hà Phương dậy nấu cơm nhìn thấy Nhị Nữu tới, Nhị Nữu không phải mới tới một lần, Hà Phương cũng biết là bạn của con gái mình, gương mặt tươi cười đón chào nói với Lý Tiểu Ngư vừa đi xuống: “Bạn con tới này, mau tới đây.”
Hôm nay thứ bảy, Lý Tiểu Ngư dậy sớm muốn đi mua đồ ăn với Hà Phương, nhìn thấy Nhị Nữu nghi hoặc hỏi: “Nhị Nữu, sao cậu lại tới đây?”
Nhị Nữu kích động nói với Lý Tiểu Ngư: “Ngày mai chủ nhật, ba tớ muốn đi trấn trên, tớ xin đã lâu, mới xin ba tớ cho lên trấn trên chơi, cậu muốn đi không?”
Lý Tiểu Ngư nghĩ nghĩ nói: “Không đi, ngày mai mẹ tớ được nghỉ ở nhà.”
“Như vậy a, thôi vậy.” Nhị Nữu biết Lý Tiểu Ngư không có ba, chỉ có mẹ, Lý Tiểu Ngư lại hiếu thuận, cái gì cũng nghe lời mẹ, Nhị Nữu không cưỡng cầu.
Hà Phương ở bên cạnh lại nhìn Lý Tiểu Ngư, nói: “Mẹ nghỉ cái gì a, hôm nay mẹ còn phải sang nhà dì, cũng không biết khi nào trở về đâu.”
“Con đi chơi với bạn đi.”
Khi ngồi trên chiếc xe của ba Nhị Nữu, xe đi rất nhanh, khi gió thổi qua mang đi không ít nhiệt độ, mát mẻ rất thoải mái.