Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 120: Chó săn nhỏ (3)




Hà Phương đã ba bốn năm chưa về thôn, các gia đình đi ngang qua đều thấy xa lạ, người dân trong thôn cũng không biết bà, nhìn chằm chằm bà và Lý Tiểu Ngư hồi lâu, nhìn thấy bà và cô vào ngôi nhà hàng năm để không mới biết là ai.

Chỉ qua buổi trưa, toàn bộ người trong đều biết gia đình Lý Khang ( chồng của Hà Phương) đã trở lại, nhà máy trên trấn đóng cửa, lời ra tiếng vào đều đang nói về nhà Lý Khang.

Hà Phương đang quét tước nhà cửa, Lý Tiểu Ngư được Hà Phương bảo ngồi trên ghế nhỏ trước của, trong miệng ăn kẹo, hai má phình phình, nhìn mấy đứa trẻ chạy ngang qua.

Lý Tiểu Ngư đã 13 tuổi, học sơ nhị, thành tích khá tốt, tính tình bình bình tĩnh tĩnh, không thích chơi đùa, người khác đang chơi, cô chỉ ngồi một bên nhìn người khác chơi.

Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt giống Hà Phương, vừa to vừa tròn, hàng mi vừa dài vừa cong, ngồi trên ghế nhỏ, giống như búp bê, tinh xảo đáng yêu.

Những đứa trẻ chạy qua đều nhìn trộm cô, lại không dám tới gần, có một người lớn mật chạy đến trước mặt cô, hỏi cô là ai.

Trong miệng Lý Tiểu Ngư đầy kẹo, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, “Lôi tôm bùn……”

Đứa bé kia không nghe rõ, “Lôi cái gì?”

Lý Tiểu Ngư cắn cắn, mới đọc rõ ràng tên của mình, cô lớn lên ở thành phố, tiếng nói cũng là tiếng phổ thông: “Lý Tiểu Ngư.”

Nói xong, cô móc kẹo đưa cho mấy đứa bé đó, mấy đứa trẻ mừng như điên cầm lấy, vây quanh một vòng nghe cô kể chuyện.

Lý Tiểu Ngư kể truyện cổ tích, chuyện cổ Grimm hay xem trên TV cho bọn họ nghe.

Mấy đứa bé mê mẩn nghe truyện, ngay cả tiếng cha mẹ gọi về ăn cơm cũng không nghe thấy, khi người lớn tới gần, nhìn thấy bọn họ nói chuyện với cô, vội vàng lôi bọn họ vào trong nhà, kẹo cũng bị ném xuống đất, “Không được cầm đồ của người khác, về sau cũng đừng tới đây chơi.”

“Vì sao vậy mẹ?”

“Người trong gia đình kia không may mắn, dính xui xẻo!”

“Nga……”

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Lý Tiểu Ngư ngồi trên ghế nhỏ lại nghe rõ ràng, kẹo trong miệng đột nhiên không còn hương vị, đứng lên nhặt những viên kẹo bị ném xuống mặt đất lên, cầm ghế nhỏ đi vào trong nhà.

*

Trường học ở phía Nam của thôn, đi mất hơn 10 phút, Lý Tiểu Ngư muốn tự tới trường, Hà Phương lại không yên tâm, nhất định phải đi cùng Lý Tiểu Ngư.

Trên đường phải đi qua một ruộng lúa mạch, giữa mùa hè, bông lúa ngoài ruộng xanh mượt, đi trên đường nhỏ có hơi trơn, Hà Phương vẫn luôn nhắc nhở cô phải cẩn thận một chút.

Khi tới trường đã quá giờ, Hà Phương và Lý Tiểu Ngư đi vào văn phòng của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp vừa đứng lên định đi tới lớp thì gặp hai mẹ con.

Nói tình huống, Lý Tiểu Ngư chào Hà Phương, vào lớp với giáo viên chủ nhiệm.

Phòng học rất ầm ĩ, đều là mấy người trong thôn, vừa thấy giáo viên chủ nhiệm, lập tức không dám nói tiếp, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm bảng đen.

Chủ nhiệm lớp giới thiệu Lý Tiểu Ngư với mọi người, bảo cô ngồi ở bàn thứ hai tính từ dưới lên trên trong tổ 1, ngồi cùng bàn là một cô bé khá bụ bẫm, bện tóc hai bên, đặc biệt nhiệt tình, nếu không phải có giáo viên chủ nhiệm trong lớp, sợ là muốn nói chuyện với Lý Tiểu Ngư ba ngày ba đêm.