Ngày hôm sau, Giản Lục, Hynes và Amelia tạm biệt nhau.
Amelia cùng đồng đội của cô đến thung lũng Coomera, còn Giản Lục và Hynes thì tới thành Sardegna.
Thành Sardegna tọa lạc ở ngay trung tâm đại lục, cách thành Ferrall chỉ mười ngày đường nên cũng không sợ thiếu thời gian. Họ thuê một chiếc xe ma thú, thong thả lên đường.
Trên đường đi, Giản Lục nhàn nhã ngồi trong xe đọc tư liệu về lâu đài cổ Sardegna.
Cậu đổi những tư liệu này trong chợ đen thành Ferrall, nơi nào cũng sẽ có một chợ đen để phi tang tang vật, buôn bán tin tức, chỉ cần có quan hệ thì sẽ mua được thứ mình cần trong chợ đen. Lúc Giản Lục còn ở thành Cabel, nhờ hợp tác với Sauron nên được Sauron móc nối.
Chợ đen như con quái vật khổng lồ ẩn nấp trong bóng tối, không ai dẫn mối thì quả thật rất khó tìm.
Thành Sardegna và thành Ferrall đều nằm cạnh rừng Trung tâm, nhưng rõ ràng Thành chủ thành Sardegna có sự phân biệt chủng tộc, nên trong thành Sardegna, ngoài Nhân loại thì ít khi thấy những chủng tộc khác. Mục tiêu nhiệm vụ lần này của Hynes là một tòa lâu đài cổ đã chìm vào quên lãng ở góc ngoại ô thành Sardegna.
Nghe nói một vị quý tộc đã từng sống ở đây, sau đó không hiểu sao vị quý tộc nọ chọc giận một Pháp sư Vong linh, Pháp sư Vong linh sai đội quân Vong linh của hắn giết hết người trong lâu đài chỉ trong một đêm, hơn nữa còn biến họ thành một phần của đội quân Vong linh.
Từ đó về sau, tòa lâu đài cổ trở thành thiên đường của Vong linh, dẫn tới việc xung quanh cũng bị ảnh hưởng, người sống quanh lâu đài lũ lượt bỏ đi, trong phạm vi trăm dặm không một ai sinh sống. May mắn thay, những Vong linh này chỉ sống trong lâu đài, dường như không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài, chỉ cần không đến gần lâu đài hay có ý phá hoại thì sẽ không bị Vong linh tấn công.
Nhưng nghe nói gần đây Vong linh trong lâu đài không còn im lặng như trước mà trở nên vô cùng nhốn nháo, ảnh hưởng đến cuộc sống của cư dân thành Sardegna, Thành chủ thành Sardegna bất đắc dĩ mới phải ban bố nhiệm vụ diệt trừ Vong linh.
Thật ra Remulas cũng không quá tách biệt với thế giới, nhiệm vụ thực tập cho học viên thực chất đều được trường chọn ra từ nhiệm vụ của các thành thị. Sau khi biết Thành chủ thành Sardegna phát nhiệm vụ tiêu diệt Vong linh trong lâu đài cổ, các giáo viên của Remulas xem xét rồi tiện tay lấy làm nhiệm vụ thực tập cho học viên, cũng tiện tay nhận luôn thù lao về cho học viện.
Còn việc tìm kiếm quyền trượng Sardegna bị thất lạc, đây hẳn là yêu cầu riêng của Remulas.
Bỗng có cảm giác đi làm không công cho người ta mà còn phải nộp chiến lợi phẩm.
Tuy Giản Lục nghĩ vậy, nhưng Remulas là trường họ, dạy họ nhiều điều nên không cần so đo vài đồng thù lao ít ỏi, chỉ cần có bản lĩnh thì kiếm tiền là chuyện vô cùng đơn giản, Remulas chỉ dạy cách kiếm tiền.
Xem thông tin về lâu đài cổ Sardegna xong, Giản Lục nhìn Hynes: “Cậu thấy sao?”
Hynes ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu chỉ là vong linh thì tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng mọi chuyện phải đến đó nhìn mới khẳng định được.”
Giản Lục gật đầu, thông tin do chợ đen cung cấp chẳng rõ thực hư, họ phải tự tìm hiểu tình hình cụ thể.
Sau khi đến thành Sardegna, họ không vội đến lâu đài cổ xem xét tình hình ngay mà tìm quán trọ nghỉ ngơi một đêm, tiện thể nhâm nhi vài món đặc sản của thành Sardegna, trong đó có một món gọi là thịt thú Barco nướng, thịt rất tươi, chỉ nướng đơn giản thôi mà ăn vào cũng ngon như đang ăn món do đầu bếp hạng nhất chế biến, khiến Giản Lục và Hynes xử lý sạch một con thú Barco nướng.
Thú Barco trưởng thành không quá to, chỉ xấp xỉ một con heo sữa, trông na ná Thần thú Quỳ Ngưu đời trước Giản Lục thấy trong Sơn Hải Kinh, ngoại hình trông hơi dữ tợn nhưng thịt lại ngon vô cùng, là đặc sản của thành Sardegna, nghe nói thú Barco sống trong dãy núi gần Sardegna và là loài ma thú cấp ba.
Thấy Hynes chưa đã thèm, Giản Lục bèn nói: “Trước khi đi bắt theo mấy con.”
Đôi mắt xanh lam của Hynes ngời sáng, y biết Giản Lục có một không gian chứa đồ bí ẩn có thể chứa được cả sinh vật sống, khi bỏ vào thế nào, lúc lấy ra thế đó, không làm chết chúng. Máu thú Barco chứa độc tố, còn có hiệu quả tạo thêm thêm máu mới nên phải nấu ngay sau khi giết, nếu để sót lại chỉ một chút máu thôi, thì không chỉ làm hỏng thịt mà máu độc cũng sẽ nhiều hơn.
Đây cũng là nguyên nhân nhiều người có vật phẩm không gian mà không thể giết chúng rồi cất vào nhẫn không gian, lúc cần đến đành phải sai người ra dãy núi ngoài thành săn thú rồi mang vào thành giao cho đầu bếp chế biến.
Trong lúc thưởng thức đồ ăn ngon, Giản Lục cũng không quên hỏi thăm về lâu đài cổ, nhưng rất nhiều người được hỏi đều lảng tránh vấn đề này.
“Thành chủ phát nhiệm vụ cũng được một năm rồi.” Một nhân viên phục vụ của quán trọ vừa dùng khăn lau bàn vừa nói: “Lúc trước cũng có vài Pháp sư nhận nhiệm vụ, tiếc rằng không thấy họ ra khỏi lâu đài Vong linh, lâu đài Vong linh thì vẫn y như cũ, kết quả thế nào chắc mọi người cũng tự hiểu rồi đấy.”
“Đúng vậy, không biết năm xưa vị quý tộc nọ đã làm gì mà chọc giận Pháp sư Vong linh.” Có người tiếp lời: “Người ta thường nói gây sự ai cũng được nhưng đừng gây sự với Pháp sư Vong linh, họ sẽ trả thù ngay và luôn, đâu phải ai cũng đối phó được với đội quân Vong linh.”
“Không đâu, tôi thấy cả Pháp sư không gian cũng không thể trêu vào, làm họ tức giận, họ sẽ ném chúng ta vào không gian đặc biệt ngay.”
“Pháp sư bóng tối lại càng không thể, họ sẽ gọi sinh vật bóng tối ra…”
Một đám người lạc đề.
Giản Lục nghe một lát, thấy chẳng có gì thú vị bèn thanh toán tiền rồi cùng Hynes ra khỏi quán trọ.
Đương trời vào xuân, nắng vàng rực rỡ, hai người đi bộ đến lâu đài Vong linh, người trên đường thưa dần, con đường dẫn tới lâu đài Vong linh mỗi lúc một vắng, không lâu sau họ nhìn thấy vài căn nhà bị gió mưa hủy hoại, những căn nhà này đều đã bỏ hoang, một con đường dài dẫn thẳng đến lâu đài cổ cách đó không xa.
Con đường này được xây để đến tòa lâu đài cổ, nghe đâu trước đây nó không thuộc phạm vi thành Sardegna mà là sản nghiệp riêng của vị quý tộc kia, về sau không biết xảy ra chuyện gì mà sát nhập vào thành Sardegna.
Hai người bước đi thong thả trên con phố điêu tàn vắng lặng, nếu so sánh với thành Sardegna nhộn nhịp, nơi này quả thực như là một thế giới khác.
Đi hết một con đường thật dài, cuối cùng họ cũng đến tòa lâu đài cổ.
Lúc này nắng vàng rực rỡ, nhưng dường như ánh mặt trời không xua tan được bầu không khí âm u khiến người ta lạnh thấu xương của nơi này.
Giản Lục nhìn xuống đất, phát hiện sự lạnh lẽo này đến từ hơi lạnh của Vong linh, chỉ cần tiêu diệt hết Vong linh, nơi đây sẽ trở lại bình thường.
“Giản, giờ chúng ta vào à?” Hynes hỏi.
Giản Lục gật đầu, đoạn tiến lên đẩy cánh cổng đã cũ nát của lâu đài, đồng thời ngưng tụ một cụm Thánh quang lớn bằng nắm tay ném vào, vô cùng đơn giản và bạo lực.
Hynes như Kỵ sĩ trung thành đứng cạnh bảo vệ cậu.
Tiếng xương cốt va vào nhau vang kẽo kẹt, hai cánh cửa lớn mở toang, khung cảnh bên trong cũng hiện ra trước mắt hai người.
Lính xương đứng đầy sân, tay cầm kiếm xương quyết tử bảo vệ lâu đài. Nhưng xui cho chúng vì đã gặp phải khắc tinh của Vong linh, Pháp sư Ánh sáng, lại còn là Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, vừa chạm mặt nhau, đám lính xương đã bị Thánh quang nghiền thành bột trắng, chỉ phút chốc đã tan biến.
Chúng là lính xương cấp thấp nhất, không mạnh lắm, Pháp sư tập sự cũng xử lý được, tiền đề là Pháp sư tập sự đó phải có năng lượng phép thuật dồi dào.
Mấy cụm Thánh quang được phóng ra, lũ Vong linh ngỏm mất.
Nhiệm vụ này đáng ra phải giao cho Giản Lục mới đúng, cuối cùng lại để Hynes may mắn bốc trúng, mà Hynes may mắn hơn ở chỗ y có một người anh em là Pháp sư Ánh sáng.
Có lẽ nhóc này mới là người được Thần May mắn ưu ái.
Giản Lục vừa tiêu diệt lính xương vừa nghĩ vậy, tự thấy mình đúng là một người anh tốt, dám xông lên trước bảo vệ em trai sau lưng.
Hynes thấy vẻ mặt cậu hơi khác thường, ngoài mặt y vẫn nghiêm túc nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.
Nếu Giản thích thế này thì y cũng không cần cản trước mặt cậu làm gì.
Tiêu diệt hết lính xương trong sân, họ đến cửa chính của lâu đài, nước sơn màu son trên cửa đã bong tróc hết cả nhưng không hề có mạng nhện, nếu không phải có người định kỳ quét tước thì chỉ có thể là những Vong linh này tự làm, nghĩ thôi đã thấy vô lý rồi.
Sau cánh cửa là một đại sảnh mái vòm, gạch lát sàn sạch bong đến mức có thể soi gương được, vẫn lại có một đám lính xương, nhưng những bộ xương này trắng và nhẵn hơn đám trong sân, xương cũng cứng hơn, điều này chứng tỏ cấp bậc của chúng khá cao, có lẽ là Vong linh cấp hai của vị diện Vong linh.
Vẫn hùng hồn phóng Thánh quang.
Sau khi nghiền lính xương thành cát bụi, hai người quan sát đại sảnh. Sảnh này trông cũng phải bằng một sân bóng rổ, phía Đông Bắc có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên, thi thoảng lại có vài tiếng động nhỏ từ trên vọng xuống, hẳn là phía trên có gì đó.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm đọc truyện khi trước, Giản Lục cảm thấy loại lâu đài cổ dạng này thể nào dưới lòng đất cũng có hầm ngầm, rồi trong hầm ngầm được bố trí hết cơ quan dày đặc, chỉ cần họ thành công vượt qua, đánh thắng boss là lấy được thứ họ cần, quá đơn giản.
Rất nhiều truyện đều viết như thế.
Trong lúc cậu nghĩ ngợi, Hynes đã rà soát một lượt gian đại sảnh rộng như sân bóng rổ, sau đó nói với Giản Lục: “Giản, chúng ta lên lầu đi, em nghĩ có lẽ quyền trượng Sardegna ở trên đó.”
Giản Lục: =_=! Không giống tưởng tượng tí nào.
“Hầm ngầm…” Cậu vẫn cố gợi ý.
Hynes ngạc nhiên lắm: “Em quan sát rồi, không có đâu.” Bằng đôi mắt tinh tường và khả năng quan sát của y, có thể khẳng định rằng tòa lâu đài cổ thật sự không có hầm ngầm bí mật nào cả.
Không có đâu không có đâu không có đâu, chuyện quan trọng nhắc lại ba lần!
Trong đầu Giản Lục tràn đầy chữ đệch, cậu đành nghiêm mặt, lạnh lùng cao quý lên lầu với Hynes.
Hynes theo sau cậu, mặt thoáng ý cười, cảm thấy vẻ mặt Giản cố chấp nghĩ lâu đài này có hầm ngầm trông thật đáng yêu.