Thời gian thoi đưa, thắm thoắt đã năm năm kể từ khi bọn Giản Lục đến Học viện Phép – Võ Remulas.
Năm năm đủ để họ tường tận về Học viện Phép – Võ Remulas, thậm chí còn biết một số bí mật của Remulas, đồng thời cũng thầm khiếp sợ trước thực lực của nơi này.
Tuy Remulas tuyển sinh khắp đại lục không giới hạn chủng tộc, nhưng lại nhận rất ít học viên, hơn nữa cách thức tuyển sinh là thông qua đề cử của các thế lực lớn và các chủng tộc để chọn ra những nhân tài đứng đầu, sau đó còn phải vượt qua bài kiểm tra tuyển sinh ác liệt mới được trở thành học viên chính thức của Remulas.
Khác một trời một vực với những Học viện Nhân loại dựa vào danh tiếng lâu đời thu hút người nghe đến đăng ký nhập học.
Sau khi vào Remulas, họ được kiểm tra thiên phú để phân lớp chuyên sâu, lúc đó ai nấy đều thấy dễ, thậm chí còn quá đơn giản so với những gì họ biết về bốn Học viện Phép – Võ lớn.
Nhưng rồi mới biết, đó chỉ là bước đầu tiên thôi.
Về sau, Remulas kiểm tra thiên phú lần hai để phân chia cấp bậc học viên, hơn nữa căn cứ vào các yếu tố kiểm tra được nhằm đề ra hướng học tập và mức độ huấn luyện, chỉ giai đoạn này đã mất đến nửa năm, khiến đám tân sinh khổ không thể tả. Hơn nữa trong những bài huấn luyện và kiểm tra hà khắc của Remulas còn chứa đựng rất nhiều cạm bẫy ngầm, khiến học viên Remulas tâm trạng nặng nề, Giản Lục cũng thế, thậm chí năm năm qua cậu còn bận rộn hơn lúc ở Thần điện Ánh Sáng.
Một khi trở thành học viên của Remulas, sẽ phát hiện Remulas còn bí ẩn hơn cả trong tưởng tượng, hơn nữa sự bí ẩn này không được vén màn cho hậu thế, người tò mò phải tự điều tra, chỉ là càng điều tra thì càng kinh sợ.
Tất nhiên, kẻ ngốc sẽ không điều tra được gì, còn người thông minh lại phát hiện một số bí mật.
Remulas có quan hệ phức tạp với các vị Thần ở Thần giới.
Trước mắt Giản Lục chỉ biết có thế, sau khi biết chuyện, cậu chợt hoài nghi rất nhiều điều.
Cậu nghi ngờ trí nhớ của mình, nếu đây là thế giới trong sách, vậy thì tất cả tình tiết truyện đều lấy nữ chính làm trung tâm phát triển, chỉ cần nữ chính không chết thì câu chuyện có thể được viết tiếp. Lẽ ra thế giới này cũng giống vậy, nữ chính là đối tượng thế giới muốn bảo vệ, mọi thứ trên thế giới đều nhằm phục vụ cho nữ chính.
Nhưng rõ ràng Remulas đột nhiên xuất hiện rồi nghiễm nhiên đứng trên đỉnh đại lục Olaven mà cả Thần điện Ánh Sáng cũng phải nể mặt, dường như lại không hề liên quan gì đến nữ chính.
Mỗi khi nghĩ không thông, Giản Lục lại muốn lôi hệ thống ra véo một trăm cái.
Tiếc rằng hệ thống không có hình dạng, chẳng làm gì được nó.
Giản Lục đoán, có lẽ vì hệ thống không giới thiệu cốt truyện cho cậu nên mới sót nhiều như vậy, bây giờ không phải lúc cậu có thể tìm hiểu kỹ.
**
Phòng đọc sách tầng sáu của thư viện Remulas, một thanh niên có mái tóc dài màu bạc yên lặng ngồi đó, trên bàn gỗ linh hương trước mặt cậu đặt mấy tấm da dê được vẽ phù chú phức tạp, đối diện là bình mực, bên trái đặt quyển Bách khoa toàn thư về phù chú màu đỏ gạch dày cộp, thanh niên ngồi trên ghế, bút lông chim trong tay chuyển động thoăn thoắt.
Trong lúc cậu hết sức chăm chú vẽ bùa, cửa phòng xuất hiện một thiếu niên thon cao, dáng dong dỏng.
Người nọ mặc trang phục Chiến sĩ màu lam nhạt, vạt áo thêu chỉ vàng, eo thắt dây lưng viền vàng nạm hồng ngọc, ống tay áo được túm lại trong miếng bọc cổ tay vàng ròng cũng nạm hồng ngọc, quần áo vừa người tôn lên bờ vai rộng, chiếc eo thon và đôi chân dài của y, trông vô cùng gợi cảm.
Người nọ nhìn quanh phòng rồi đến trước một cái bàn, chống hai tay, bàn tay thon dài đè lên một quyển sách phù chú đang mở.
Giản Lục đang vẽ phù chú khựng lại, nhưng bút lông chim trong tay thì không, vẽ nốt một nét cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn người vừa tới.
Gương mặt điển trai tỏa sáng xuất hiện trước mắt như một loại hưởng thụ của thị giác. Dưới mái tóc vàng của người nọ là đôi mắt xanh thẳm chứa chan niềm vui, gương mặt điển trai nở nụ cười rạng rỡ khiến y thêm phần quyến rũ.
Giản Lục sượng người, không cần nhìn cũng biết có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về đây và những khuôn mặt phớt hồng của các cô gái xung quanh.
Mặt cậu rất bình thản, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt: “Về rồi à.”
Năm năm trôi qua, đứa trẻ non nớt năm nào giờ đây đã thành một thiếu niên đầy phong độ.
Hynes mười bảy tuổi không còn vẻ ngây ngô của một cậu nhóc nữa, hiện y đã trở thành một chàng trai tuấn tú khỏe mạnh, ảnh hưởng của dòng máu trong người khiến y sớm ngày cởi bỏ lớp ngô nghê trẻ thơ, trở nên chín chắn hơn nhiều. Vẻ chín chắn này đến từ nét điển trai cuốn hút đầy nam tính, không biết đã làm bao cô gái trong Remulas thầm thương trộm nhớ.
Ngay cả Tinh linh Priestley xinh đẹp và Giản Lục hoàn hảo cũng không được săn đón nhiều bằng y.
Có lẽ so với nét đẹp xuất trần không tì vết, loại hình đầy sức hấp dẫn nam tính như Hynes được các chị em ưu ái hơn. Dù sao thì rất ít cô gái nào sẽ thích một chàng trai đẹp hơn cả mình, nhưng họ rất khó cưỡng lại trước một anh chàng điển trai nam tính, đôi khi, trang nam nhi khí khái ngút trời càng dễ chạm đến trái tim hơn, bởi họ khiến người ta có cảm giác an toàn.
Nhưng Giản Lục nhìn hoài nên mất cảm xúc rồi, chỉ thi thoảng cảm thán về dung mạo của Hynes rồi thầm mắng khuôn mặt thiếu khí chất đàn ông của mình thôi.
Chào y một tiếng, Giản Lục lại tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Trong năm năm ở Remulas, Giản Lục và Amelia xem thư viện như ngôi nhà thứ hai của mình, hằng ngày ngoài đi học và về ký túc xá ngủ, phần lớn thời gian họ đều ngâm mình trong thư viện, giây phút thư giãn hiếm hoi duy nhất là những lúc ra ngoài thực hành thực tế, đến Priestley cũng thấy cuộc sống của hai người còn tẻ nhạt hơn cả Tinh linh, không giống Nhân loại có nhiều trò giải trí nhất trong các chủng tộc chút nào.
Về việc này, Giản Lục và Amelia không tỏ thái độ gì.
Giản Lục có mục tiêu quay về thế giới thực không ngừng thôi thúc cậu học tập, còn Amelia cũng có mục tiêu của mình, đó là nỗ lực học thật nhiều, sau đó mang những thứ mình học được về cống hiến cho Thần điện Ánh Sáng.
Nói dễ hiểu hơn, Amelia chịu trách nhiệm học tập tri thức trong Remulas rồi phổ biến lại cho Thần điện Ánh Sáng.
Tuy chịu ảnh hưởng từ Giản Lục, nhưng Amelia vẫn trung thành và tận tâm với Thần điện Ánh Sáng, chỉ thiếu điều hiến dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho Thần điện, đây mới là người Thần điện tẩy não thành công, còn Giản Lục thì đúng là một sản phẩm thất bại.
Hynes ngồi chỗ gần cậu nhất, lúc cậu không chú ý, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn sườn mặt cậu, miệng nói lời tội nghiệp: “Em mới từ rừng về, nhưng không thấy anh nên mới đến đây tìm…”
Học viên khoa Kỹ thuật chiến đấu mỗi tháng phải vào rừng tập huấn mười ngày, rèn luyện kỹ năng chiến đấu và đấu khí, giáo viên dẫn đội lần này là một nam Tinh linh tên Leifeld trông có vẻ khá điềm đạm, nhưng một khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ trở nên hung bạo, tra tấn cho một đám người phải kêu cha gọi mẹ.
Sức khỏe của Hynes khá tốt, vẫn chịu được cường độ này, còn thấy tương đối nhẹ nhàng. Nhưng y ấm ức là vì lúc trước cậu nói rõ hay, ấy vậy mà khi y mệt nhọc từ rừng về, Giản Lục lại không ở ký túc chờ khiến y buồn lắm.
Đành chạy đến đây tìm người, tuy không ngoài dự đoán nhưng vẫn thấy hụt hẫng.
Giản Lục tiếp tục vẽ phù chú, cũng chẳng ngẩng đầu lên, nói: “Sao bảo buổi chiều mới về? Ta vốn định trưa nay mua ít nguyên liệu nấu ăn về, chiều nấu canh tẩm bổ cho cậu.”
Đôi mắt xanh thẳm tức thì trở nên long lanh, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của người nọ, nỗi tham lam điên cuồng trong mắt tràn ra như mất kiểm soát, sợ cậu nhận ra bất thường, y híp mắt lại, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, sung sướng rằng: “Vậy thì tốt quá, em thích ăn những món anh làm lắm.”
Mấy năm qua, có lẽ do không nhịn được nữa, đương nhiên một trong những nguyên nhân cũng vì đã rời khỏi phạm vi giám sát của Thần điện Ánh Sáng, Giản Lục bắt đầu mày mò nghiên cứu các loại thức ăn trong trí nhớ, cũng làm được vài món cơm nhà đơn giản khá ngon như thịt viên sốt tương đỏ, trứng xào cà chua, canh cá, sườn chua ngọt, gà xào cung bảo…, còn mấy món phức tạp hơn thì cậu chịu.
Khả năng tiếp nhận của Hynes rất tốt, chấp nhận mọi món ăn Giản Lục làm ra, so với y, Amelia lại ăn không quen, ngoài vài món cô thấy không tồi, còn lại thì thấy mùi vị rất quái, khiến Giản Lục muốn khóc thét.
Đồ ăn của đại lục Olaven mới quái lạ đấy có biết không? Ẩm thực Trung Hoa quái ở chỗ nào chứ?
Chỉ có thể đáp rằng vị giác của Amelia đã quen với hương vị thức ăn của thế giới này, khó mà chấp nhận được ẩm thực phong phú của Hoa Hạ, tất nhiên một phần cũng vì Giản Lục chưa học đến nơi đến chốn, làm không ngon.
Tuy Amelia khiến Giản Lục bị sốc, nhận ra đồ ăn ngon không phải vạn năng như cậu nghĩ, nhưng nhờ Thú nhân Taylor mà cậu nhanh chóng lấy lại tự tin. Vì Taylor vui vẻ thưởng thức mọi món thịt Giản Lục làm, thậm chí còn nhiệt tình vô cùng, mỗi lần Giản Lục xuống bếp, hắn như cún ngửi thấy mùi thịt lập tức chạy sang gõ cửa phòng họ.
Vì việc này mà Hynes chủ động khiêu chiến hắn rất nhiều lần, lần nào cũng đánh hắn như đánh cún, nhưng vẫn không tài nào ngăn được bản tính háu ăn của hắn.
Priestley không thích đồ ăn Nhân loại cho lắm, có lẽ việc này liên quan đến khẩu vị của Tinh linh, họ không thích thịt, Giản Lục chế biến thịt hấp dẫn thế nào chăng nữa cũng không lọt được vào mắt xanh của hắn, Priesley cũng rất thất vọng về việc này. Hắn vẫn luôn ôm hy vọng với lời ngày trước Giản Lục nói, đó là làm ra đồ chay vị thịt, tiếc rằng Giản Lục chưa tài giỏi đến vậy.
Giản Lục vẽ tiếp mấy tấm phù chú, Hynes ở cạnh giúp cậu lật giấy, đến khi cậu dừng bút, Hynes lại ân cần giúp cậu thu gọn những tấm da dê đã được vẽ xong.
Sau khi Giản Lục đặt cuốn bách khoa toàn thư về phù chú vào chỗ cũ, hai người cùng rời khỏi thư viện.
Nếu không phải vì sách và tài liệu quan trọng trên tầng sáu thư viện không được mượn về, Giản Lục sẽ không phải dùng cách ngu ngốc như vẽ từng phần mang đi như thế, việc này mất trọn nửa tháng của cậu, nhưng vì những phù chú cao thâm kia quá hấp dẫn nên cậu đành chấp nhận.
Rời khỏi thư viện, Hynes phấn khởi kéo Giản Lục đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Vẻ mặt Giản Lục lạnh nhạt, trông cứ như bị y đơn phương lôi đi, đến cả đôi mắt nhạt màu kia cũng toàn cảm xúc lạnh lùng. Chỉ người quen thân với cậu mới biết, nếu cậu không muốn thì đã dùng phép thuật hất văng người kéo cậu ra từ lâu rồi.
Hynes lén nhìn bàn tay trong ống tay áo đang bị mình túm lấy, rất muốn…
“Hynes.”
Chợt nghe giọng nam trong trẻo dịu dàng, Hynes lập tức xua đi nét u ám trong mắt, khi quay đầu sang đã mang vẻ mặt chính trực tươi sáng, y mỉm cười hỏi: “Sao thế Giản?”
Giản Lục chỉ về phía trước: “Cậu xem, kia có phải Taylor và Rupert không?”
Hynes nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy hai người họ, mặt y đanh lại.