Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 40: Trước là bờ vực sau là Người đá khổng lồ, làm sao đây?




Tuy Hynes nhận lời thách đấu của Taylor, nhưng vì hiện đang trong đợt kiểm tra đầu vào của Học viện Phép – Võ Remulas, không có thời gian cho hai người đánh, đành dời đến sau khi nhập học.

Dù hơi tiếc nhưng bị Giản Lục nhìn với ánh mắt lạnh lùng, Taylor đành phải thôi, sau đó hào hứng hẹn Hynes nhập học xong sẽ tái chiến, bấy giờ Hynes cũng cười thật chính trực hào sảng và… đồng ý.

Giản Lục đỡ trán, quyết định không thèm quan tâm nữa, Thú nhân da dày thịt béo, chắc không bị đánh chết đâu nhỉ?

Còn về chuyện lỡ như Hynes thua, Giản Lục vốn không cần phải lo lắng vấn đề này, bạn hiểu không?

Sau đó cậu gọi Priestley ở trên cây xuống, bàn chuyện băng qua đầm lầy hoa ăn thịt. Nếu chỉ có hai người là cậu và Hynes, Giản Lục sẽ lo rằng liệu có thể an toàn vượt qua hay không, nhưng hiện có một Tinh linh hệ mộc ở đây, hoàn toàn không cần lo nghĩ nhiều.

Quả nhiên, cậu nghe thấy giọng nói lạnh băng của Priestley: “Không phải chuyện to tát gì, loài hoa ăn thịt này tuy bản tính hung hãn, nhưng đài hoa của chúng là một loại dược liệu để làm thuốc phép, ta có thể giao tiếp với chúng, dùng năng lượng phép thuật xoa dịu chúng, để chúng tạm thời không tấn công chúng ta.”

Đây là một biện pháp hay, Pháp sư hệ mộc khi gặp hoa ăn thịt đều thử giao tiếp trước, thậm chí còn thuần hóa chúng làm việc cho mình. Nhưng Giản Lục phải hỏi rõ một chuyện: “Năng lượng phép thuật của cậu kéo dài được bao lâu?”

Tiếp đó, cậu áng chừng độ lớn của đầm lầy hoa ăn thịt, tuy Tinh linh là con cưng của thiên nhiên, năng lượng phép thuật trong cơ thể nhiều hơn Pháp sư Nhân loại, nhưng để xoa dịu loài ma thực hệ chiến đấu này thì cần nhiều năng lượng phép thuật hơn bình thường, Priestley mới trưởng thành, e là không đủ năng lượng phép thuật.

Quả nhiên Prestley im lặng, sau đó dù không cam lòng vẫn phải thừa nhận rằng năng lượng phép thuật của hắn có lẽ không đủ dùng.

Giản Lục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là thế này, Priestley xoa dịu chúng nó trước, nửa sau đoạn đường cứ giao cho ta và Amelia.”

Amelia tò mò hỏi: “Jane, cậu định làm gì?”

Tuy cô và Giản Lục là Pháp sư được Thần điện Ánh Sáng bồi dưỡng cẩn thận, dù về năng lượng phép thuật hay cấp bậc Pháp sư đều tương đối cao hơn các bạn đồng trang lứa, nhưng dù vậy vẫn không biết phải làm sao khi đối mặt với một đám lớn hoa ăn thịt, cùng lắm là chống cự được một thời gian, năng lượng cạn kiệt rồi e rằng cũng trở thành thức ăn, bị xúc tu của hoa ăn thịt cuốn lấy.

Giản Lục đáp với giọng ôn hòa: “Cô quên cuộn giấy phép thuật của ta rồi sao? Thực vật đều sợ lửa.”

Amelia biết cậu lại muốn hào phóng dùng cuộn giấy thô bạo đập tan chướng ngại vật, tức thì xem như mình chưa nói gì.

Trước đây cô luôn nghĩ Giản Lục là một người dịu dàng, dù trông có hơi lạnh lùng, nhưng chỉ cần tiếp xúc với cậu, sẽ nhận ra rằng cậu là một chàng trai rất đỗi dịu dàng, rất săn sóc người khác, ở bên cậu cảm thấy thoải mái lắm, dường như trời sinh cậu đã có sức hút khiến người khác muốn kề cận. Nhưng khi sóng vai chiến đấu mới biết, để thuận tiện, cậu thích dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện.

Vừa đơn giản vừa thô bạo.

Cõ lẽ Hynes chịu ảnh hưởng từ Giản Lục nên mới bạo lực như thế.

Ba người bàn bạc xong, Giản Lục bèn hỏi ý kiến của Thú nhân Taylor và Người lùn Rupert, nếu tất cả mọi người đều có chung mục tiêu: đến Học viện Phép – Võ Remulas, thế thì kết bạn đồng hành cũng không phải lựa chọn tồi.

“Bọn này thì không vấn đề gì, nhưng có thể cho bọn này đi nhờ Heo hai cánh của các cậu một đoạn không?” Taylor thích thú hỏi, tuy Heo hai cánh hơi xấu, nhưng cái dáng vẻ chỉ cần một ánh mắt của Giản Lục là tức thì trở nên ngoan ngoãn của chúng khiến người ta có cảm giác chúng xấu xí một cách đáng yêu.

Cả Tinh linh tao nhã còn dùng heo làm thú cưỡi, tất nhiên họ sẽ không để ý.

“Không cho!”

“Không cho!”

Hynes và Priestley đồng thanh, hai người liếc nhau rồi lại quay sang chỗ khác, một kẻ nhìn Người lùn với ánh mắt không hề che giấu sự căm ghét, chẳng hề muốn đi chung với Người lùn, một kẻ lại nhìn Taylor với vẻ mặt đầy ẩn ý, đã âm thầm lên kế hoạch làm sao giày vò hắn, khiến hắn lúc sinh thời không còn dám xuất hiện trước mặt Giản Lục nữa.

Thú nhân thần kinh thô, không hề cảm nhận thấy ác ý được che giấu của Hynes, còn Người lùn trời sinh đã không hợp với Tinh linh, thấy Tinh linh từ chối, cũng hét lên: “Ta thà dùng chân đi qua đầm lầy, cũng không muốn… hê! Cưỡi chung heo với một Tinh linh!”

Sau đó chỉ vào hai con heo xấu xí một cách đáng yêu kia, cười sặc sụa.

“Không buồn cười chút nào cả!” Amelia xụ mặt, có hơi ghét tên Người lùn này.

Vẻ mặt Pristley lạnh lùng, như có một lớp băng phủ trên đôi mắt bạc.

Bị chủng tộc đáng ghét nhìn thấy Tinh linh cao quý dùng một con heo làm thú cưỡi, đây đúng là trò đùa ác độc của Thần linh, Priestley sôi máu.

“Người làm việc lớn không để bụng chuyện nhỏ nhặt.” Giản Lục nói với giọng hờ hững: “Dù ngoại hình của Heo hai cánh hơi xấu, nhưng dọc đường chúng đã giúp ta rất nhiều, đây là sự thật không thể phủ nhận, ta rất biết ơn chúng.” Dứt lời, cậu duỗi tay vỗ đầu con heo, heo ta theo phản xạ cúi đầu cho cậu vỗ, sợ mình tránh đi một chút sẽ lại ăn đập.

Một thiếu niên đẹp không thua gì Tinh linh lại bảo mình thích heo, lời này khiến người nghe vô cùng kinh ngạc, Rupert bĩu môi lầm bầm một câu, cũng ngại nói thêm.

Priestley nhìn vẻ mặt chân thành của cậu, cũng cảm thấy việc mình cưỡi sinh vật xấu xí này chẳng có gì sai trái cả, bất giác như được cậu trấn an, lần nữa leo lên lưng heo.

“Hynes, chúng ta xuất phát thôi.” Giản Lục gọi Hynes lên, đoạn quay đầu nói với Taylor: “Xin lỗi, hiện giờ các cậu không có thời gian tìm thú cưỡi đâu, phiền các cậu chạy theo sau bọn ta vậy.”

Taylor thấy không thành vấn đề, lúc nãy chẳng qua chỉ muốn quá giang chút thôi, hắn thuộc tộc sư tử, tốc độ sau khi biến về hình thú không chậm chút nào, không thì sao đến đây sớm hơn cả bọn Giản Lục chứ.

Chuẩn bị ổn thỏa xong, Priestley nhắm mắt lại, bắt đầu phóng năng lượng phép thuật.

Phép thuật hệ mộc của Tinh linh vô cùng ôn hòa, loại ôn hòa này đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo của họ, cũng khiến đám hoa ăn thịt đang giương nanh múa vuốt bỗng yên tĩnh lại, hai xúc tu thật dài cuộn tròn giấu dưới đài hoa. Đám xúc tu múa may quay cuồng trên đầm lầy hoa ăn thịt cũng nhanh chóng biến mất.

“Đi!” Giản Lục hô to.

Hai con heo kêu eng éc, xòe hai cánh bay trên ngọn cây hoa ăn thịt.

Taylor cũng hóa thành hình thú, đó là một con sư tử lông vàng mạnh mẽ, miệng ngậm một đoạn xúc tu của hoa ăn thịt, một đầu khác của xúc tu được Người lùn giữ chặt trong tay, khi sư tử vắt chân lên cổ chạy, Người lùn cầm xúc tu bám theo, tiếc rằng chân Người lùn quá ngắn, chẳng mấy chốc đã bị tốc độ của sư tử kéo bay vút lên, há miệng kêu gào thảm thiết.

Priestley ở phía trước cuối cùng cũng hả giận, tuy đang ngồi trên lưng Heo hai cánh nỗ lực xoa dịu hoa ăn thịt người, song vẫn còn tâm trạng ngoái đầu thưởng thức cảnh tượng thê thảm của Người lùn, đột nhiên cảm thấy cưỡi heo cũng không sao, sau này về rừng Tinh linh, hôm nào rảnh phải đi ký khế ước với Thú một sừng mới được.

Thú một sừng thuần khiết mới là thú cưỡi của Tinh linh.

Nhưng vì một nguyên nhân, cả đời Vương tử Tinh linh cũng không ký được khế ước với con thú một sừng nào, sau khi Giản Lục biết chuyện, bèn im lặng thắp một loạt nến đồng cảm với hắn.

Đây quả là một câu chuyện buồn.

Ba giờ sau, mặt Priestley dần tái đi, có thể thấy năng lượng phép thuật đã gần cạn kiệt.

Bọn Giản Lục không ngờ rằng trong tình huống không dùng thuốc phép, Priestley lại có thể kiên trì lâu đến vậy, xem ra thiên phú của anh chàng Tinh linh rất cao, ít ra cũng cao hơn Tinh linh bình thường nhiều.

“Priestley, được rồi, giao cho bọn ta đi.” Giản Lục lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh chứa sự dịu dàng trấn an lòng người.

Priestley bất giác thấy an tâm, thậm chí rõ ràng kẻ đang sóng vai chiến đấu với hắn không phải người cùng tộc đáng tin cậy, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn tin tưởng cậu, ngừng phóng năng lượng phép thuật.

Phép thuật hệ mộc của Tinh linh vừa dừng lại, những cây hoa ăn thịt đang được xoa dịu không khác nào thực vật bình thường lập tức biến đổi, xúc tu lao tới tấp giăng đầy trời, tạo thành những cái bóng đáng sợ.

Mọi người đã đề phòng từ trước, chỉ cần xúc tu tới gần, họ lập tức dùng vũ khí sắc bén cắt đứt, chỉ có Người lùn đáng thương vì đang bay giữa không trung nên không thừa tay, bị đám xúc tu đánh đến mức kêu oai oái.

Mỗi tay Hynes cầm một con dao phép thuật, đấu khí màu vàng bao trùm khắp thân dao, vũ khí trong tay như hóa thành ảo ảnh chém đứt xúc tu bảo vệ thật kỹ hai người, không một xúc tu nào đến được gần. Amelia cũng đọc thần chú hệ gió, lưỡi dao gió bay tán toạn cắt đứt những xúc tu tới gần, một số nhỏ bay ra sau bảo vệ Tinh linh đang tập trung khôi phục năng lượng phép thuật.

Bấy giờ, Giản Lục xé một cuộn giấy phép thuật hệ lửa, cuộn giấy biến thành một con rồng lửa lao vút đi như lần trong địa bàn của đàn nhện, cậu sử dụng cách bạo lực nhất để mở ra con đường máu.

Trong lúc mọi người giành giật từng giây để tiến lên phía trước, trên bầu trời, một con mắt nửa khép nửa mở cũng đang quan sát họ.

“Đám nhóc này, bạo lực quá…”

Âm thanh mang ý cười nhẹ nhàng vang lên, nếu bọn Giản Lục nghe kỹ sẽ phát hiện đây chính là giọng của Nicola, người dẫn họ vào rừng Trung tâm. Nói cách khác, tất cả mọi chuyện xảy ra trong rừng đều bị mắt trời quay lại một cách chân thực nhất rồi truyền về cho nhóm giảng viên của Học viện xem.

Nửa ngày sau, cuối cùng họ cũng ra khỏi đầm lầy hoa ăn thịt.

Lúc này quần áo ai hoặc ít hoặc nhiều cũng đều xốc xếch, chỉ mỗi mình Giản Lục là sạch sẽ tươm tất, hơi thở cũng không rối một nhịp nào, năng lượng thì dư thừa, bởi cậu chỉ dùng cuộn giấy phép thuật mở đường, hoàn toàn chẳng tiêu hao năng lượng phép thuật, bấy giờ vẫn bình thản đứng đó, sạch sẽ, tươm tất, lại thoát tục, khiến người ta có cảm giác phải ngước lên nhìn.

Priestley hết nhìn Hynes rồi lại quay sang nhìn Giản Lục với ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, ai không biết còn tưởng Giản Lục mới là Tinh linh tao nhã thích sạch sẽ, còn hắn, kẻ nhìn như vừa lăn lộn trong bùn lầy ra, là hàng giả.

Tuy tên Hynes này trông hơi nhem nhuốc, nhưng phải thừa nhận rằng y bảo vệ nâng niu Giản Lục như tín ngưỡng, thậm chí không để chút bụi bẩn nào lây dính vào người cậu, ban nãy hắn đã thấy rõ.

Lẽ nào nhóc Hynes là người theo đuổi Giản Lục?

Ngoài Giản Lục, tất cả mọi người đều mệt bở hơi tai nằm vật ra đất, Giản Lục thấy vậy bèn niệm chú phép thuật, một luồng Thánh quang chúc phúc tản ra, mệt mỏi trên người họ nhanh chóng bị xua tan hơn nửa, cuối cùng đã có sức làm việc khác.

Việc đầu tiên Priestley làm là rửa sạch vết bẩn trên người mình, Amelia lấy cuộn da dê ghi chép lại phép thuật vừa lĩnh ngộ được trong lúc chiến đấu, đúng là một cô nàng hiếu học, Thú nhân và Người lùn ôm bụng rỗng, định tìm đồ ăn.

Hynes ngồi cạnh Giản Lục, một tay chống lên kiếm phép uống thuốc khôi phục thể lực mà Giản Lục cho mình, liếc mắt nhìn sang Priestley và Thú nhân Taylor, vừa khinh bỉ vừa mừng thầm.

Nghỉ ngơi được nửa giờ, Giản Lục nói: “Nhân lúc trời chưa tối, chúng ta tiếp tục lên đường nhé.” Cậu nhìn bản đồ hệ thống, thầm ước tính, thêm một ngày nữa hẳn là họ có thể đến đích.

“Nghỉ thêm một lúc đi, chúng ta nên ăn vài thứ bổ sung thể lực.” Rupert nói.

Priestley liếc nhìn đầy khinh miệt, sinh vật xấu xí chỉ biết ăn.

Rupert thần kinh thô ngó lơ, xoay qua bàn chuyện săn thú với Taylor, hai người họ vào rừng không lâu thì gặp nhau, bèn kết bạn đồng hành, cũng xem như có chút tình hữu nghị trong chiến đấu. Nhưng bây giờ Taylor có mục tiêu rồi, đó là thách đấu với Hynes, nên thật ra hắn rất muốn đi cùng họ, cứ đến Học viện trước rồi tính.

Thế nên Người lùn đáng thương tiếp tục chịu đói.

Chỉ còn hai ngày là đến thời gian nhập học mà Học viện Phép – Võ Remulas quy định, ngoài Người lùn thần kinh thô và Thú nhân trong đầu chỉ có chiến đấu, những người khác đều lo rằng không có cách nào đến kịp thời gian quy định.

Vì thế, khi bóng tối bao trùm, Priestley đề nghị đi đêm.

Rừng rậm là thiên đường của Tinh linh, kể cả ban đêm họ cũng không gặp trở ngại gì, nên Priestley không ngại, nhưng Người lùn lại phản đối, đối đầu với Tinh linh.

Priestley nói với giọng khinh thường: “Ngươi không muốn đi đêm cũng chẳng sao, ở lại một mình đi.” Nói xong, hắn liếc nhìn Giản Lục, tuy vẫn giữ vẻ cao ngạo, nhưng nếu không ai ủng hộ, hắn sẽ xấu hổ lắm.

Giản Lục quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn, cậu cười nói: “Priestley nói đúng, có thể thử đi đêm, ta tin Priestley.” Tinh linh ấy mà, vốn chính là con cưng của rừng, bây giờ có Tinh linh dẫn đường cho, tất nhiên Giản Lục sẽ càng mừng rỡ nhẹ nhõm.

Nghe Giản Lục nói vậy, có hai người không vui.

Rubert bĩu môi lầm bầm, tìm kiếm sự ủng hộ từ Taylor, nhưng Thú nhân vừa thần kinh thô vừa hiếu chiến không chút ngần ngại bỏ rơi hắn, tỏ ý muốn đi cùng bọn Giản Lục.

Hynes ánh mắt âm u ôm kiếm phép đứng đó, ý muốn giết người chợt lóe rồi biến mất.

Không ai có ý kiến gì khác, bọn Giản Lục lại tiếp tục lên đường.

Vẫn như cũ, bốn người ngồi trên lưng heo hai cánh, Taylor hóa thành sư tử cường tráng, Người lùn Rupert đáng thương tiếp tục bị một sợi dây thừng kéo bay giữa không trung.

Rừng đêm trập trùng những mối nguy không tên, nhưng đã có Tinh linh hệ mộc Priestley ở đây, đầu tiên hắn dựa vào tình hình xung quanh để phân tích nguy hiểm tiềm ẩn rồi tránh xa. Hai con heo cũng rất giỏi, cứ cắm đầu lao thẳng về phía trước.

Nhân lúc đi trên đường, Giản Lục xem lại màn hình hệ thống, phát hiện họ đã ở rất gần Học viện Phép – Võ Remulas, với tốc độ này, có lẽ sáng mai sẽ đến nơi, còn sớm hơn một ngày so với thời gian quy định.

Nhưng tâm trạng nhẹ nhõm của cậu nhanh chóng mất sạch.

Chuỗi tiếng rầm rầm vang lên, khu rừng yên tĩnh như một con mãnh thú bị đánh thức, ma thú xung quanh đua nhau chạy trốn khiến người ta có cảm giác xung động trước tai họa giáng xuống.

“Chạy mau!” Priestley báo lại cho họ tin tức nhận được từ ma thực: “Đằng trước có người đánh thức Người đá khổng lồ.”

Tuy không biết Người đá khổng lồ là thứ gì, nhưng nghe tên đã biết rất khó chơi, đám Giản Lục không chút do dự đổi hướng chạy như điên, hai con heo cũng cảm nhận được nguy hiểm, không cần ai giục đã kêu eng éc cắm đầu chạy.

Phía sau truyền đến chuỗi tiếng rầm rầm, mặt đất rung chuyển, trong bóng đêm vẫn có thể thấy nhiều loài chim bị kinh sợ bay tán loạn, buổi đêm trong rừng bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Mượn ánh trăng mờ, họ quay đầu lại nhìn, trông thấy những Người đá khổng lồ cao hơn cả cổ thụ che trời trong rừng đang chạy về phía họ, thoạt nhìn như được tạo nên từ những tảng đá lớn, đường nét thô kệch, phô bày sức mạnh và sự hung bạo, nơi đây chúng tượng trưng cho sức mạnh tuyệt đối, những nơi giẫm qua, cây cối nối tiếp nhau bị đẩy đổ.

Đúng là tay phá rừng điệu nghệ!

Đã đến nước này, Giản Lục vẫn còn thả hồn vào cõi tiên, đàn Người đá khổng lồ kia có phải do Học viện Phép – Võ Remulas thả ra để kiểm tra họ không nhỉ? Vì thử thách tân sinh, nhà trường cũng chơi lớn thật đấy, cả hệ sinh thái cũng chẳng thèm để ý, đợi kỳ thi kết thúc, không biết phải cử bao nhiêu Pháp sư hệ mộc ra khôi phục lại rừng rậm đây.

Khi cậu đang thả hồn lên mây, một cơn gió lớn đập vào mặt, bỗng nghe thấy tiếng Priestley hoảng hốt: “Phía trước là vách núi.”

Trước có vách núi sau là Người đá khổng lồ, phải làm sao đây?

Không có thời gian suy nghĩ thêm, vì hai con heo hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, chúng cứ đâm đầu chạy xuống vách núi.

Khoảnh khắc rơi xuống vực, việc đầu tiên Hynes làm là ôm chầm Giản Lục, một cánh tay khác cầm kiếm phép cắm vào vách núi.

Priestley cũng bắt được tay Amelia, một hạt giống trong tay được năng lượng phép thuật kích thích, nhanh chóng nảy mầm hóa thành dây leo Tinh linh màu xanh biếc, bộ rễ cắm sâu vào lòng đất, những bộ phận khác cuốn lấy cơ thể hai người, treo lơ lửng giữa vách núi.

Taylor cũng túm được một thân cây mọc trên vách núi ổn định cơ thể mình, Rupert bị treo phía dưới.

Một đám người cứ thế lơ lửng giữa trời, một trận gió lớn từ vực sâu thổi lên khiến thân hình đong đưa trông vô cùng đáng thương.

Giản Lục tranh thủ nhìn quanh, chợt nói: “Đằng kia… hẳn là Học viện Phép – Võ Remulas?”

Mọi người nghe cậu nói, theo phản xạ quay sang đối diện vách núi, quả nhiên nhìn thấy một tòa lâu đài sừng sững trong bóng đêm.