Dù là mấy tháng thám hiểm rừng Venya hay một năm trong không gian sương xám, Giản Lục và Hynes đều ở cùng một lều, thậm chí vì nguy hiểm nên buộc phải nương tựa nhau, bất giác đã hình thành rất nhiều thói quen.
Ví dụ như khó khăn lắm mới sửa được thói thích ngủ chung của nhóc hư đốn này, thế mà bây giờ nhóc hư đốn lại dửng dưng như không vậy. Truyện Trọng Sinh
“Ngài không ngủ được à?” Y nhìn Giản Lục với ánh mắt ngây thơ vô cùng tận.
Giản Lục thầm thở dài, nói: “Phòng của cậu ở bên cạnh.”
Hynes túm chăn không chịu dậy, chỉ nhìn cậu nói: “Tôi có vài việc muốn nói với ngài, nhưng…” Mặt y lộ vẻ do dự.
Giản Lục rất ngạc nhiên, tuy đôi khi Hynes rất hư, ví dụ như việc đạp Đại Vương tử xuống nước, nhưng đa phần y vẫn là một cậu bé ngoan ngoãn vâng lời, những gì cậu căn dặn y đều hoàn thành vượt cả tiêu chuẩn, chưa bao giờ khiến cậu phải nhọc lòng. Có thể nói, ngoài việc lo lắng tam quan Hynes sẽ bị lệch, những mặt còn lại y đều khiến người ta rất đỗi yên tâm.
Nay hiếm lúc y lộ vẻ do dự, Giản Lục cảm thấy không ổn chút nào.
Theo nguyên tắc dạy bảo em trai, mọi chuyện của em trai đều cần được quan tâm, nhất là phải chú ý giáo dục tư tưởng cho y, tuyệt đối không thể để tam quan lệch lạc.
Vì thế Giản Lục không đuổi y nữa, cậu ngồi đối diện y, rất ra dáng “anh trai tri kỷ” (cậu nghĩ vậy), hỏi với gương mặt hờ hững: “Nói đi, có việc gì.”
Ngữ điệu hết sức lạnh nhạt khô khan, nhưng Hynes đã quen rồi, y nhìn cậu hồi lâu mới nói: “Ừm, thật ra cũng không có gì, về việc trường học, ngài đã quyết định sẽ đến Học viện Phép thuật nào chưa?”
Mỗi phía đông tây nam bắc của đại lục Olaven đều có một cường quốc, mỗi đế quốc đều xây dựng ngôi trường riêng cho người dân nước mình, hòng đào tạo đội ngũ Pháp sư và Chiến sĩ phục vụ quốc gia, trong đó có bốn Học viện Phép – Võ nổi tiếng nhất; lần lượt là Học viện Phép – Võ Laluna ở đông đại lục, Học viện Phép – Võ Edith ở tây đại lục, Học viện Phép – Võ Mepstead ở nam đại lục, Học viện Phép – Võ Deaton ở bắc đại lục.
Trụ sở chính của Thần điện Ánh Sáng tọa lạc tại thủ đô Cabel của đế quốc Edith phía tây đại lục, vừa hay Học viện Phép – Võ Edith cũng ở trong thành, nghe nói do một vị Quốc vương của Edith thành lập, nên mới lấy tên ấy.
“Có lẽ là Học viện Phép – Võ Edith.” Giản Lục nói: “Chúng ta lớn lên trong thành Cabel, học ở đây khá thuận tiện.”
Hynes hơi nheo mắt.
“Sao vậy, còn chuyện gì à?” Giản Lục nhìn y với vẻ mặt khó hiểu.
Hynes gật đầu, nói: “Có lẽ ngài không biết, trên đại lục ngoài bốn Học viện Phép – Võ này, còn học viện Remulas ít ai biết đến tọa lạc ở trung tâm đại lục.”
Trung tâm đại lục Olaven có một khu rừng rậm ngút ngàn, được gọi là rừng Trung tâm, diện tích nơi này vô cùng rộng lớn, gần như chiếm một phần ba đại lục Olaven, chủng loài ma thú bên trong rất đa dạng, cũng rất nguy hiểm, không ai biết sâu trong rừng Trung tâm có gì, vì rất ít người vào được, thậm chí không hề có thông tin nào bị lộ ra ngoài.
Sau khi nghe Hynes nói Học viện Phép – Võ Remulas được xây trong rừng Trung tâm, Giản Lục chợt nghĩ đến một điều khiến lòng hơi chùn xuống. Theo định luật tiểu thuyết, mấy nơi thần bí như vậy thường có liên quan đến mạch truyện chính, cậu nên vượt khó tiến lên, hay nên tránh xa cốt truyện đây?
Cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất ở thế giới phép thuật này, đó là sống cho thật tốt, sống thọ rồi chết đi, cố gắng trở về nhà.
Vậy nên dù xuyên vào một quyển tiểu thuyết, cậu vẫn không có ý tham gia vào mạch truyện, chỉ cần sống đến hết truyện là được.
“Sao cậu biết?” Giản Lục hỏi, cậu đã đọc hết lịch sử đại lục Olaven nhưng chưa từng thấy tên Học viện Phép – Võ Remulas, tức thì phát hiện ra vấn đề.
Không phải chưa từng tìm hiểu thêm, thậm chí Giản Lục còn nghiên cứu sâu hơn về lịch sử văn hóa phong tục của đại lục Olaven, bản thân cậu là Pháp sư, tất nhiên sẽ chú ý những gì liên quan đến phép thuật, cũng có kiến thức nhất định về bốn Học viện Phép – Võ do bốn đế quốc lớn thành lập, thế nhưng lại chẳng hề có ấn tượng gì về Học viện Phép – Võ Remulas.
Việc này chứng minh rằng Học viện đó quá mạnh quá bí ẩn, bí ẩn ở chỗ nó được xây dựng sâu trong rừng Trung tâm, mạnh ở chỗ nó dám xây ở một nơi nguy hiểm như thế, thậm chí nó không cần tuyên truyền tuyển sinh rộng rãi, mà lại độc lập trong rừng cách biệt với thế giới, song vẫn khiến nhiều người biết đến và đổ xô vào học.
Hynes thật thà rằng: “Đội trưởng Boswell tiết lộ cho tôi. Khi tôi vượt qua kỳ kiểm tra Kỵ sĩ, đội trưởng Boswell từng nói, chỉ cần tôi nhanh chóng qua được kỳ thi Thánh kỵ sĩ, thì sẽ có một suất đề cử đến Học viện Phép – Võ Remulas.”
Giản Lục vỡ lẽ.
Có lẽ thiên phú của Hynes đã được mười hai đội Kỵ sĩ phát hiện, muốn bồi dưỡng Hynes nên mới tiết lộ cho y về tòa Học viện Phép – Võ bí ẩn kia, muốn đưa y đến đó đào tạo chuyên sâu.
Từ thái độ của Boswell, Giản Lục thậm chí còn đoán được, không chừng thế lực bá đạo như Thần điện Ánh Sáng cũng không thể động chạm đến Học viên Phép –Võ Remulas, nên Boswell mới đưa ra đề nghị này với Hynes.
Chỉ người nhận biết được tiềm lực của Hynes mới biết, tiềm năng của y kinh khủng biết nhường nào, thành tựu tương lai tuyệt đối không dưới Võ thánh, thậm chí có thể còn cao hơn.
Bỗng, tâm trạng của Giản Lục trở nên khá phức tạp khi biết đến sự tồn tại của Học viện Phép – Võ bí ẩn nơi trung tâm đại lục, cũng chính vì hiểu ra nó có liên quan đến cốt truyện, nên cũng không mấy để tâm chuyện Hynes lại hóa thành một cậu nhóc bám anh trai, cả đêm cậu cứ thao thức mãi không ngủ được, thậm chí mở cả màn hình hệ thống ra, lần mò xem hệ thống còn tính năng ẩn nào hay không.
Sau khi thấy hệ thống dở tệ đến nỗi chẳng buồn mắng nữa, Giản Lục cạn lời, từ bỏ việc tìm tính năng ẩn, để nó rà quét Hynes đang nằm bên mình, xem thử độ hung tàn của y.
Hynes Saint Stuttgart, một trong những nhân vật chính trong cốt truyện, độ hung tàn tiềm ẩn: 10000, độ hung tàn hiện tại: 2600.
Giản Lục giật mình, nhưng cũng không kinh ngạc lắm.
Trước đây vào rừng Venya, độ hung tàn của Hynes mới có 2000, khi đó cậu còn quét ra độ hung tàn của Đại Vương tử Grantham Edith là 2300, Hynes chưa địch nổi hắn. Không ngờ chỉ mài giũa trong không gian sương xám một năm, độ hung tàn của Hynes đã tăng cao như vậy, đây cũng là nguyên nhân lúc ở dưới hang động ngầm, Hynes đá Đại Vương tử xuống sông ngon ơ đến thế.
Không phải vì lúc ấy Đại Vương tử mất cảnh giác, mà do Hynes ra chiêu quá nhanh, khiến hắn không kịp cảnh giác.
Tuy độ hung tàn đại diện cho mức độ tàn ác của một người, nhưng Giản Lục vẫn xem nó như khả năng chiến đấu, có thể nhìn ra sức mạnh của một người từ con số này.
Nhìn thấy nó, Giản Lục vui hơn chút. Em trai do mình nuôi lớn ấy mà, càng mạnh thì càng an toàn, tất nhiên sẽ càng vui.
Thấy cuối cùng cũng có tin tốt, Giản Lục yên tâm đi ngủ.
Cảm nhận thấy hơi thở đều đặn kéo dài của cậu, Hynes vẫn luôn không ngủ bấy giờ mới thả lỏng người.
Y không biết vì sao lúc nãy cảm xúc của Giản Lục lại trở nên bất ổn, chẳng lẽ vì chuyện Học viện Phép – Võ Remulas? Thật ra ban đầu y cũng không định nói với Giản Lục về Remulas, mà chỉ muốn mượn ngôi trường này để nói đến một việc khác mà thôi, nhưng Giản Lục không cho y cơ hội nói, thấy Giản Lục như vậy, y cũng không muốn đề cập nữa.
Còn bốn tháng sẽ bước sang năm mới, dù Giản Lục có muốn xem xét chuyện trường học, cũng phải chờ qua năm rồi bàn tiếp.
Nên mấy ngày sau, cậu đã bình tĩnh trở lại.
Dù sao thì có đến trường nào, cậu cũng phải nghe lệnh bên trên, bây giờ xoắn xuýt có hơi sớm.
Khi Giản Lục cho rằng mình cứ lo xa, bỗng sau khi kết thúc buổi học sáng, Creed không để cậu và Amelia rời khỏi tháp Pháp sư như bình thường, mà giữ họ lại.
“Jane, Amelia, các con rất có năng lực, là thầy của các con, ta thật sự rất vui.” Creed nở nụ cười hiếm hoi, khen ngợi cả hai.
Cả hai chỉ nhìn hắn không nói gì. Tuy trong lòng rất kinh ngạc, nên biết rằng từ khi dạy phép thuật cho họ, ngoài giảng bài và giải thích những điều họ không hiểu, Creed chưa từng khen họ, họ cũng đã quen dần với việc không nhận được lời khen.
Tóm lại, Creed không phải một người thầy tốt.
“Ở độ tuổi các con, đúng thật nên đi học, nhưng ta không mong các con chọn bất kỳ một ngôi trường nào trong số bốn Học viện Phép – Võ trên đại lục, vì những trường này dù là giáo viên hay thư viện cũng đều vô ích với các con.” Creed bất giác cảm thán.
Thật vậy, nếu so về thầy giáo, có bằng được người thầy là Đại pháp sư không? So về thư viện, bằng được thư viện của Thần điện Ánh Sáng không? Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Giản Lục và Amelia không có hứng đi học, nhưng vì Giáo hoàng nhắc nên phải theo mà thôi.
Những lời sau đó của Creed khiến hai người quay sang nhìn hắn, thậm chí cảm thấy thật ra Creed cũng không quá vô trách nhiệm.
Nếu không xét đến lập trường, thì hai học trò này là hai học trò thân truyền hiếm hoi của mình, hắn rất xem trọng họ. Vì xem trọng nên muốn đề cử họ vào một ngôi trường thật tốt, có ích cho tương lai sau này.
Đó là Học viện Phép – Võ Remulas mà đại lục ít ai biết đến.
“Tuy nó không có tiếng tăm gì, nhưng chỉ cần mạnh đến một trình độ nhất định, sẽ biết đến sự tồn tại của nó. Hơn nữa so với các trường khác, chỉ tiêu nhập học của nó rất cao, nhưng với thiên phú của các con, chắc chắn sẽ vượt qua được thôi.” Creed cười nói.
Amelia ngạc nhiên không thốt nên lời.
Giản Lục đã có chuẩn bị tâm lý, cậu chần chừ một lúc bèn hỏi: “Thưa thầy, ta muốn hỏi, Học viện Phép – Võ Remulas do ai sáng lập, nhận học sinh thế nào, tiêu chí là gì?”
Creed không ngờ Giản Lục lại hỏi đúng chủ đề như vậy, hắn tươi cười: “Việc này các con phải tự tìm hiểu, ta muốn giữ chút bí mật.”
Giản Lục: “…” Đừng dùng gương mặt của ông chú trung niên làm ra cái vẻ nhí nhảnh như vậy chứ, giữ bí mật không đáng yêu chút nào cả, còn khiến người ta ghét nữa đó biết không?
Giản Lục mắng thầm trong bụng, nhưng Creed là thầy, phận làm học trò chỉ đành cam chịu trước thú vui ác ôn của hắn.
Creed nói hết chuyện cần nói, bèn tống cổ họ đi.
Giản Lục: “…”
Không cần người thầy vô trách nhiệm như vậy đâu.