Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 22: Chia xa là để gặp lại




Tiếng gió ù ù bên tai, dường như cả thế giới ngoài tiếng gió ồ ạt thì không còn âm thanh nào khác, thậm chí đôi khi khiến Giản Lục tưởng chừng như mình điếc luôn rồi.

Cơ thể rơi nhanh xuống, Giản Lục vẫn cảm nhận thấy đôi tay của cậu nhóc rơi cùng đang ôm lấy mình, rất chặt, khiến xương cốt cậu ê ẩm, không biết y siết theo bản năng hay là sợ hai người rơi xuống lạc mất nhau. Khiên năng lượng ánh sáng trong quá trình rơi cũng sắp không chống đỡ được, tuy không biết phía dưới là nơi nào, nhưng Giản Lục biết, nếu thật sự không nghĩ ra cách, họ sẽ ngã chết.

Vì khi họ càng rơi xuống sâu, cậu càng cảm giác được phía dưới có một lực hút đang hút mạnh họ xuống, hơn nữa điều khiến cậu giật mình hơn là lực hút này còn hút năng lượng phép thuật của cậu, khiến năng lượng nhanh chóng cạn kiệt, cậu có một suy đoán.

Giản Lục truyền thêm năng lượng vào khiên phép thuật để nó vững chắc hơn, đồng thời ra sức gỡ đôi tay đang ôm chặt mình của Hynes ra.

Trong khiên phép thuật do Giản Lục tạo ra, cậu có thể kiểm soát một số nguyên tố phép thuật trong không khí. Tuy khiên phép thuật làm giảm tốc độ rơi, nhưng hai người vẫn thấy khó thở do lực hút quá lớn, Chiến sĩ Hynes không phát huy được hết khả năng như trên mặt đất, chỉ sơ ý đã bị kéo tay ra.

Hynes kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt lóe lên cảm xúc không tên như bị tổn thương, ngón tay y trở nên trắng bệch, còn bị cậu đẩy ra.

Khi cơ thể đang rơi tự do, y được khiên phép thuật nâng lên một lần nữa, tốc độ rơi giảm đi rất nhiều, sau đó y chỉ có thể trơ mắt nhìn một khiên phép thuật khác vỡ nát, người nọ nhanh chóng biến mất trong lớp sương xám dày đặc bên dưới.

“Jane…”

Khi Giản Lục tạo ra khiên phép thuật cho Hynes, năng lượng trong cơ thể cậu cũng cạn sạch. Mà lúc hai người tách ra, cậu cảm nhận rõ rệt rằng tốc độ rơi của Hynes không quá khủng khiếp, khiên phép thuật làm giảm bớt lực hút, còn cậu vì là Pháp sư, khi làn sương xám cuồn cuộn đến gần còn hút năng lượng phép thuật của cậu, khiến cậu rơi nhanh hơn.

Kiểm chứng được suy đoán, Giản Lục không kịp nghĩ nhiều, cơ thể bị làn sương bên dưới hút xuống, áp lực rơi quá nhanh khiến mạch máu như muốn nổ tung, đầu óc choáng váng, chẳng mấy chốc đã mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, khi Giản Lục khôi phục ý thức, cậu cảm thấy toàn thân đau đớn, điều khiến cậu hoảng sợ hơn nữa là, chân tay cậu không có chút sức lực nào, cứ như bị liệt vậy.

Không xui xẻo như vậy chứ? Ngã đến mức liệt toàn thân thành người tàn phế sao?

Giản Lục ngơ ngác nằm đó, con ngươi mơ màng giãn ra, cơn đau ập đến như sóng triều, toàn thân đau đớn quằn quại, chỉ muốn ngất ngay lập tức, ngất đi rồi sẽ không đau nữa. Khi cơn đau lên đỉnh điểm, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tiêu cự rõ hơn, giúp cậu thấy nơi mình đang nằm.

Một thế giới bao trùm bởi làn sương màu xám, chỉ nhìn xa được hai mét.

Ngón tay động nhẹ, sờ thấy sỏi đá dưới người, cậu nở nụ cười bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng biết vì sao mình thê thảm như vậy, bên dưới toàn là đá, không tan xương nát thịt là nhờ vòng cổ phép thuật thầy Creed cho cậu trước khi xuất phát, nó không những giúp chắn được một đòn tấn công của Pháp sư thông thái, còn có thể cứu cậu trong tình huống khẩn cấp.

Cảm nhận thấy vết tích đã được sử dụng trên vòng cổ, Giản Lục ngộ ra.

Ngón tay lại tiếp tục run rẩy, sau vài lần cố gắng, cậu nhận ra ngón tay mình vẫn động đậy được, nhưng cánh tay thì không nhấc lên nổi, chẳng biết mình bị thương thế nào. Giản Lục nhìn làn sương xám một lát, không biết đây là đâu, nhưng vì không thể cử động, chỉ đành nằm nhìn.

Lúc trước bị con rắn hai đầu kia đuổi, họ hoảng hốt đến mức chạy không nhìn đường, chẳng biết đã chạy tới đâu, trước khi ngã xuống cậu có nhìn thoáng qua, có vẻ họ bất cẩn ngã vào một cái khe hẹp, đen đủi ở chỗ, dưới cái khe này có thứ hút năng lượng phép thuật, Pháp sư trở thành mục tiêu tấn công của nó, đây là nguyên nhân cậu tách khỏi Hynes, nếu chung một chỗ thì cả hai đều sẽ chẳng còn đường sống.

Không biết đây là đâu, vì sao lại có thứ hút năng lượng phép thuật để nhằm vào Pháp sư, do tự nhiên hình thành hay do con người tạo ra.

Trong đầu suy nghĩ miên man, cuối cùng vì cơ thể đau đớn quá độ, cậu lại ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại, Giản Lục không biết đã bao lâu trôi qua, vì xung quanh luôn là một màn sương xám xịt, không còn màu gì khác, ảnh hưởng đến cảm nhận về thời gian của cậu.

Cơ thể vẫn rất đau, nhưng Giản Lục phát hiện tay mình đã cử động được, tập trung tinh thần nghĩ đến hệ thống, tức thì lấy thuốc phép trong ô chứa đồ ra, khó khăn lắm mới uống được ba lọ, một lọ là thuốc chữa vết thương ngoài da, một lọ giúp khôi phục sức mạnh tinh thần, một lọ giúp nhanh chóng phục hồi năng lượng phép thuật.

Những chuẩn bị lúc trước của cậu đã có tác dụng, chỉ riêng thuốc phép thôi đã có đủ các loại, phòng tình huống bất ngờ.

Khó khăn lắm mạch phép thuật mới ngưng tụ được một chút năng lượng, nhân lúc năng lượng chưa bị sương xám hút mất, Giản Lục nhanh chóng phóng vài lần Thánh quang chữa trị cho mình, cuối cùng cũng giảm bớt đau đớn trên cơ thể. Cậu kiểm tra toàn thân, phát hiện mình quả thật bị thương rất nặng, nội tạng vỡ máu chảy nhiều, hiện đang tự lành, xương sống gãy vài cái, xương chân dập nát, đây mới là nguyên nhân khiến cậu bị liệt nửa người… đúng là không thể thảm hơn.

Nếu không phải đang ở thế giới phép thuật, có thuốc phép và phép thuật chữa trị, thì với thương tích này, cậu đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.

Dường như lại thêm ba ngày trôi qua, cuối cùng Giản Lục cũng ngồi dậy được.

Cậu dùng hai tay chống đất ngồi lên, sau khi kiểm tra vết thương trên đùi thì không nén được tiếng được thở dài, xương chân nát rồi, muốn lành phải cần ít nhất khoảng nửa tháng, nửa tháng… quả thực không thể thảm hơn.

Sau khi biết mình sẽ không thành kẻ tàn phế, tâm trạng Giản Lục tốt hơn nhiều. Mấy ngày qua cậu chịu đủ tra tấn, giai đoạn liền xương quá đau đớn, ban đầu cậu định tự đánh ngất mình để vượt qua cơn đau này, nhưng nghĩ thấy nơi đây cũng chẳng an toàn, Giản Lục chỉ đành nghĩ cách giữ tỉnh táo, hằng ngày dù ngủ hay thức, chỉ cần phép cảnh báo có phản ứng, cậu sẽ sẵn sàng chiến đấu ngay.

Khi đang kiểm tra vết thương ở chân thì nghe thấy tiếng rộp rộp như tiếng hàm răng nhai xương, sóng lưng lạnh toát, Giản Lục nghe mà nổi hết da gà, cậu lén đưa sức mạnh tinh thần vào ô chứa đồ, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau cậu nhìn thấy một con ma thú gầy trơ xương đang ngoạm một khúc xương dính máu. Con ma thú này trông rất giống sói, nhưng nó gầy như xác khô, cứ như bị người khác rút sạch máu thịt vậy, chỉ còn lại một lớp da phủ lên khung xương, lông trên người rụng sạch trông rất khủng bố, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm vào Giản Lục đang ngồi trên đất không động đậy được, như thể trước mắt là một miếng mồi ngon.

Thánh tử đại nhân trắng mịn hiện tại đúng thật là một món ăn ngon, giờ thì Giản Lục biết nguy hiểm của nơi này bắt nguồn từ việc thiếu thức ăn, động vật sống trong làn sương xám không đủ no, đói đến gầy trơ xương, khiến chúng phải tàn sát lẫn nhau, bấy giờ Giản Lục ngã xuống đây cứ như miếng thịt cừu tươi ngon béo ngậy.

Hình thể con sói rất khổng lồ, to gấp đôi sư tử trưởng thành kiếp trước Giản Lục thấy, hai chiếc răng nanh sắc nhọn chìa ra khỏi miệng, nước bọt từ răng nhỏ xuống đất tỏa ra mùi tanh hôi, có thể đoán được dáng vẻ trắng trẻo non mịn của Giản Lục khiến nó rất thèm thuồng.

Giản Lục nhìn nó chằm chằm, nắm chặt cuộn giấy phép thuật, mồ hôi đã ướt đẫm tay. Trong hai ngày qua chủ yếu chỉ có vài ma thú cấp thấp xuất hiện, cậu chỉ cần bố trí vài phép thuật cản trở hoặc ném một cuộn giấy phép thuật hệ phong là có thể giết hoặc đuổi đi, nhưng rõ ràng cấp bậc của con sói này khá cao, khiến cậu không biết hôm nay có thể an toàn rút lui hay không.

Khi con sói kia lao đến nhanh như một con gió, Giản Lục cũng ném cuộn giấy phép thuật về phía nó, cuộn giấy hóa thành ngàn vạn lưỡi dao đâm vào cơ thể con sói. Con sói bất cẩn bị lưỡi dao đâm trúng, nó tức giận tru lên một tiếng nhưng vẫn kiên định lao về phía Giản Lục.

Giản Lục nhân cơ hội này lăn sang bên cạnh, sỏi đá sắc nhọn cứa rách da cậu, mùi máu tươi tràn ra, cậu sợ mùi máu sẽ thu hút nhiều ma thú đến gần, bèn nhanh tay dùng phép thuật chữa trị, để miệng vết thương ngưng chảy máu.

Con sói nhanh nhẹn tránh thoát những lưỡi dao ánh sáng, nhưng lúc này trên da nó chồng chất vết dao cắt, máu đỏ đặc sệt trào ra khiến nó đau đến phát cuồng, đôi mắt cũng đỏ rực, nhảy qua thuật cản trở mà Giản Lục bố trí rồi nhào tới.

Gió tanh đập vào mặt, khi miệng sói sắp cắn vào đầu Giản Lục, trong tay cậu bỗng xuất hiện một thanh kiếm phép chém vào miệng con sói nọ, chợt nghe tiếng cạch, con sói cắn trúng thân kiếm.

Con sói cắn kiếm kèn kẹt, đầu chúi về phía Giản Lục, thân hình to lớn cũng ghì xuống giẫm một chân lên vai Giản Lục, móng vuốt sắc nhọn ghim vào da thịt khiến Giản Lục đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng cậu chỉ nhíu mày, suy nghĩ chợt lóe, mấy chục con Minh Linh trùng đột nhiên xuất hiện bám lên người con sói.

Minh Linh trùng vừa ra ngoài, phát hiện có sói, lập tức nhào lên cắn nó, bắt đầu gặm nhóp nhép.

Con sói tru lên đầy đau đớn nhưng vẫn không chịu buông Giản Lục ra, chỉ lắc mình giũ Minh Linh trùng trên người xuống.

Khi Giản Lục và sói đang giằng co thì một giọng nói chợt vang lên:

“Ngài Thánh tử!”