Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 157




Trước mặt họ không phải bầu sương mù dày đặc ở mộ Thần Andorhal mà là bầu trời cao rộng, mặt trời vàng ửng và mặt đất hoang vu, trên đất đâu đâu cũng thấy bộ phận cơ thể, sâu bọ bâu vào những vệt máu khô, không khí vẩn lên mùi hôi thối.

Rõ ràng đây là một chiến trường khốc liệt.

“Không phải mộ Thần Andorhal à?” Elvira cau mày hỏi, quang cảnh trước mắt cho người ta cảm giác đây là một chiến trường đã trải qua bao phen ác liệt.

Giản Lục liếc nhìn bản đồ của hệ thống, quả quyết khẳng định: “Là mộ Thần Andorhal.”

Hynes và Elvira đều sửng sốt, Elvira còn đôi chút nghi ngờ, Hynes lại hoàn toàn không, y tin tưởng phán đoán của Giản Lục từ tận đáy lòng, thấy mộ Thần Andorhal trút bỏ lớp sương mù quanh năm che phủ, y lộ vẻ phấn khích, thậm chí hào hứng muốn thăm dò, đúng là chỉ e thiên hạ không loạn.

Bất thường nghĩa là có vấn đề, nhưng y chưa bao giờ ngại sự bất thường.

Liếc qua dáng vẻ chỉ mong thiên hạ hỗn loạn của y, Elvira cảm thấy tên này còn điên hơn cô, lạnh cả gáy, không khỏi liếc Giản Lục một cái, thầm nhủ trong bụng không biết tại sao Thánh tử Ánh Sáng chịu được loại đàn ông đáng sợ này? Mà không, đúng hơn là người như Thánh tử Ánh Sáng sao lại ở với một tên trông như mắc hội chứng tuổi dậy thì có thể hủy diệt thế giới này?

Tam quan không hợp thì yêu đương kiểu gì?

Giản Lục bình tĩnh nhìn lại cô, rồi lại bình tĩnh dời ánh mắt, họ hợp hay không hợp, không đến lượt người ngoài đánh giá.

Elvira nhếch mép, thôi được rồi, dù không cam lòng, cô vẫn phải thừa nhận mình đánh không lại Hynes. Bèn nhắm mắt làm ngơ, chuyển hướng nhìn về phía trước, chỉ liếc mắt một cái, cô có thể kết luận: “Có vẻ những người này đã chết khoảng mười ngày.” Đặng cô lấy tay bịt mũi, rất ghê tởm mùi hôi thối trong không khí.

Ba người quan sát hiện trường một lượt, không đi vội mà nhìn xung quanh, chẳng lâu sau đã thấy Vong linh cấp thấp từ xa tiến lại. Có vẻ như chúng cảm nhận được hơi thở của người sống nên chạy lại bằng những động tác đơ cứng nhưng rất nhanh nhẹn.

Khi chúng tới gần, ba người vừa nhìn đã nhận ra chúng là Vong linh của mộ Thần Andorhal, trong mắt chúng không có ngọn lửa linh hồn – đặc trưng của những Vong linh ở vị diện Vong linh, tại đó lửa linh hồn tắt đồng nghĩa với tử vong thực sự. Còn Vong linh ở đây không cần ngọn lửa linh hồn, chúng thực sự trở thành một sinh vật bất tử không có lí trí, chỉ có cách duy nhất là dốc sức tấn công, đập nát xương cốt của chúng.

Những Vong linh này đều là Vong linh cấp thấp, ba người không để chúng vào mắt, chỉ phẩy tay là tiêu diệt được chúng.

“Chuyện gì xảy ra với mộ Thần Andorhal vậy?” Elvira lấy làm thắc mắc.

“Đi xem sẽ biết.”

Nói rồi, Hynes nhảy lên trước, hóa thành một con rồng Hoàng Kim, Giản Lục nhảy lên lưng y, rồng Hoàng Kim dang đôi cánh, mau chóng bay lên không trung.

Elvira cũng muốn biết chuyện gì xảy ra trong mộ Thần Andorhal và tình hình của những tình nhân theo cô vào hẻm núi, cô lo họ gặp chuyện không may, bèn triệu hồi phượng hoàng chín đuôi, nhảy lên lưng nó, đôi cánh xinh đẹp của phượng hoàng xòe rộng, chở cô bay lên trời.

Họ bay chậm để nhìn rõ tình hình của mộ Thần Andorhal.

Dọc theo đường đi, nhìn đâu cũng thấy thi thể tàn khuyết, những thi thể này không chỉ của Nhân tộc mà còn có tộc Tinh linh, tộc Thú nhân, tộc Người lùn, thậm chí cả Ma tộc, ba người càng nhìn càng ngỡ ngàng. Tất nhiên ngoài thi thể còn có những Vong linh luôn du đãng trong mộ Thần Andorhal.

Nhìn một lát, cả ba đã hiểu rõ, e rằng sự tan biến của sương mù làm phong ấn tại Andorhal biến mất theo, những Vong linh bị trói buộc ở mộ Thần Andoral vì  phong ấn cũng được giải thoát, thậm chí có thể ra khỏi mộ Thần Andorhal.

Kết quả có thể đoán, Vong linh trong mộ Thần Andorhal khác với Vong linh trong Vị diện Vong linh, chúng sẽ đem đến đại nạn cho đại lục Olaven.

Trong cuộc chiến giữa các vị Thần, đại lục Olaven là chiến trường chính của Thần, gần như cả đại lục đều bị cuốn vào, mọi chủng tộc bị bắt tham dự, hợp thành một con số khổng lồ. Những Vong linh này khi đó đều là bậc thầy của các tộc, với số lượng khổng lồ này, nếu để chúng ra khỏi mộ Thần Andorhal, có thể nói là thảm họa cho sinh linh của đại lục Olaven.

Thực hiển nhiên, khi họ còn mắc kẹt trong không gian đặc biệt, kiếp nạn của đại lục Olaven đã bắt đầu.

Hynes và Elvira chỉ bình tĩnh quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, chỉ cần đại lục Olaven không bị hủy diệt, sinh linh nơi đây có ra sao cũng không liên quan gì tới họ. Chỉ Giản Lục là cảm thấy nặng nề, lo lắng hỏi hệ thống: [Hệ thống, sao mộ Thần Andorhal lại biến thành như vậy? Sao sương mù ở đây lại tan biến?]

[Có liên quan đến “Sách Thần”.] Hệ thống trả lời ngắn gọn.

[Nói rõ hơn đi.]

[“Sách Thần” là vật phẩm luyện kim cấp Thần, nó vốn là Thần khí cấp cao nhất trấn giữ mộ Thần Andorhal, nay “Sách Thần” bị lấy đi, mộ Thần Andorhal không còn lực lượng trấn giữ, tất nhiên sẽ giải trừ phong ấn…]

Nói ngắn gọn, sau khi cuộc chiến giữa các vị Thần kết thúc, trong lúc tạo ra quy tắc giam cầm ngăn không cho người phàm của thế giới này phi thăng thành Thần, vì mục đích bảo vệ, Thần phong ấn cả mộ Thần Andoral cùng những tượng Thần. Thế rồi Elvira thu thập đủ các Thần khí, dùng sức mạnh mở ra mộ Thần Andorhal, ngôi mộ Thần bị phong ấn một lần nữa xuất hiện.

Dù vậy, năng lượng phong ấn của các vị Thần vẫn còn đó, chỉ cần phong ấn không bị phá giải, Andorhal sẽ vĩnh viễn ngăn cách với thế giới bên ngoài, Vong linh không thể rời khỏi mộ Thần Andorhal. Nhưng sau đó, Giản Lục cần tìm cách phá giải quy tắc giam cầm, ba người cùng tiến vào không gian đêm tối và không gian tượng Thần, cầm đi “Sách Thần” trấn giữ mộ Thần Andorhal, khiến phong ấn của Thần bị giải trừ.

Nghe hệ thống giải thích xong, Giản Lục suýt thì buột miệng chửi Thần, hết âm mưu này đến âm mưu khác, không cho đại lục Olaven có cơ hội trở mình, một mực muốn phá hủy nó. Dù quân cờ được Thần chọn có chọn con đường nào, kết quả duy nhất vẫn chỉ có một, đại lục Olaven bị hủy diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.

Như bây giờ, họ chọn bảo vệ đại lục Olaven nên cần lấy “Sách Thần”, cái giá phải trả cho việc lấy “Sách Thần” là giải trừ phòng ấn mộ Thần, khiến số lượng Vong linh khổng lồ tràn vào đại lục Olaven, cuốn đại lục vào cuộc chiến giữa Vong linh và sinh linh.

Giản Lục nghiến răng, chỉ là Kẻ diệt Thần thôi mà, sao phải hãm hại đại lục Olaven đến mức này? Dù Kẻ diệt Thần có giết Thần như ngóe, cũng sẽ không thật sự tiêu diệt hết Thần, hơn nữa đó là quy tắc cần có để cân bằng thế giới, vậy mà lại lấy lí do đó giăng mắc âm mưu lớn, dồn đại lục Olaven vào chỗ diệt vong.

Đang nghiến răng ken két, cơ thể bỗng rơi tự do, nhưng ngay sau đó đã được người ôm ngay giữa không trung.

“Sao vậy? Ai làm anh giận à?” Hynes biến thành hình dáng con người, ôm thanh niên vào lòng với khuôn mặt tươi cười.

Giản Lục lạnh lùng nhìn y: “… Lát nữa nói cho em sau.”

Hynes liếc nhìn Elvira đang ngồi trên lưng phượng hoàng chín đuôi, không hỏi thêm gì mà biến thành rồng Hoàng Kim tiếp tục tiến về phía trước.

Họ bay trên trời ba ngày mới nhìn thấy người sống đang chiến đấu cùng một đám Vong linh, hơn một nửa số đó là Kỵ sĩ Ánh Sáng. Lúc này, đối thủ của họ là một đám thú Vong linh, vì trong mắt đám thú Vong linh không có ngọn lửa linh hồn, thật sự bất tử nên những người này rất khó giải quyết chúng.

Ba người đáp xuống, Thánh quang sáng chói tỏa chiếu, đám thú Vong linh cấp bậc không cao lập tức tan thành tro bụi.

“Thánh tử!”

Nhìn thấy Giản Lục, các Kỵ sĩ Ánh Sáng như tìm được người thân thất lạc, ánh mắt cháy bỏng, nhất là khi thấy Giản Lục chỉ phẩy tay là tiêu diệt được đám sinh vật tà ác đáng sợ, chứng tỏ cậu đã mạnh hơn xưa rất nhiều.

Được Tổng đội trưởng Boswell cảnh cáo, Kỵ sĩ Ánh Sáng không dám đối nghịch với con rối Thánh tử trong lời đồn, thậm chí còn cung kính cậu hơn đám Giáo sĩ. Đương nhiên, qua lời ám chỉ của Boswell, một vài Kỵ sĩ Ánh Sáng hiểu ra rằng Thánh tử Ánh Sáng này khác với những con rối trước, thậm chí có lẽ cả Giáo hoàng và Hội đồng Trưởng lão cũng phải nể mặt.

Giản Lục hững hờ cất tiếng hỏi: “Chuyện ở Andorhal là thế nào?”

Kỵ sĩ Ánh Sáng cung kính thuật lại mọi chuyện, hóa ra một năm đã trôi qua kể từ ngày họ vào không gian đặc biệt trong ngôi sao năm cánh ở hẻm núi.

Từ mấy tháng trước, sương mù ở mộ Thần Andorhal loãng dần, chỉ mấy ngày là tan biến, Vong linh bị nhốt trong Andorhal có thể rời khỏi mộ Thần, mang tới một kiếp nạn lớn cho đại lục Olaven, khiến cho những thế lực vây quanh mộ Thần Andorhal lúc đó tổn thất cực lớn.

Vong linh tàn sát bừa bãi trên đại lục, chẳng phân biệt địch ta, tàn hại sinh linh khiến máu chảy thành sông. Bất đắc dĩ, các thế lực lớn trên đại lục Olaven phải hợp tác để ngăn cản sự xâm chiếm của Vong linh.

Chuyện xảy ra không khác nhiều với những gì họ đoán, nhưng có một điều khiến Giản Lục kinh ngạc, không ngờ rằng người thứ nhất tập hợp các chủng tộc cùng chống lại Vong linh lại là hiệu trưởng của Remulas – hắn là con lai giữa Tinh linh và Nhân tộc, cũng là một bậc thầy cấp Thánh nổi tiếng khắp đại lục đã lâu.

Remulas…

Giản Lục ngồi trong lều của Thần điện Ánh Sáng, cúi đầu nghĩ ngợi về Remulas – một nơi đặc biệt, sau khi biết được bí mật của đại lục, cậu có những suy đoán về sự tồn tại của Remulas, những điều chưa rõ trước đây nay đã sáng tỏ.

Một cơ thể nóng rực bỗng áp vào lưng, bên tai nóng hổi, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Có lẽ Remulas là con cháu của những vị Thần chủ trương bảo vệ đại lục Olaven trong cuộc chiến giữa các vị Thần.”

Những vị Thần chủ trương hủy diệt đại lục Olaven có những âm mưu lớn, nhưng những vị Thần chủ trương bảo vệ đại lục Olaven cũng có chuẩn bị về sau.

Giản Lục quay lại nhìn y, đôi mắt hổ phách nhạt màu bình thản đối diện với đôi mắt xanh thẳm của chàng trai tóc vàng.

Hynes nhìn vào đôi mắt đó với vẻ say mê, y vươn tay ôm đầu thanh niên, ngậm cắn môi cậu, tách mở đôi môi, cùng cậu trao cho nhau hơi thở. Về mặt tình ái, rồng Hoàng Kim luôn phô trương sức mạnh, lại rất tham lam, không bao giờ biết thỏa mãn.

Hôn một lát, không khí đã thay đổi, Giản Lục choàng tay ôm thanh niên đè trên người mình, cảm nhận sức mạnh, độ căng khi y tiến vào cơ thể, cậu mím chặt môi, nhíu mày, vẻ mặt vừa đau đớn vừa vui sướng khiến chàng trai tóc vàng càng thêm phấn khích, không thể dừng lại, tiến sâu về phía trước.

“Ha…” Tiếng thở mạnh không thể kìm nén ngọt ngào thoát ra từ xoang mũi.

Nghe thấy âm thanh này, cơ thể Hynes căng chặt, rồi càng phấn kích hơn, dường như muốn nghe thanh niên dưới thân bật ra thêm nhiều âm thanh ngọt ngào.

“Đủ rồi!” Giản Lục bỗng muốn đá văng y ra: “Đây… là doanh trại, em kìm chết chút đi.” Vừa về đã bị đè, cứ nghĩ đến việc Kỵ sĩ Ánh Sáng đang canh giữ bên ngoài là Giản Lục lại muốn chui đầu xuống đất.

Tuy không ghét việc làm tình với Hynes, thậm chí sau khi biết mình bị y đốn gục, biết đây là chuyện thường tình giữa một cặp tình nhân, cậu cũng thuận theo tự nhiên. Nhưng rồng Hoàng Kim đừng động dục mọi lúc mọi nơi được không? Hiện giờ cậu mới chỉ là Pháp sư thông thái, không thể khỏe mạnh bằng rồng Hoàng Kim da dày thịt béo, hậu quả của việc làm nhiều là… khó mà kể hết.

Tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề vang lên bên tai cậu: “Yên tâm đi, không ai dám vào… Em vẫn đang trong kỳ động dục, không kiềm chế được.”

“Qua rồi cơ mà?” Phiêu bạt trong dòng chảy không gian một trăm năm, phải qua lâu rồi, cậu chưa nghe ai nói kỳ động dục của rồng Hoàng Kim kéo dài mấy trăm năm.

“Không, lúc đó… em phong ấn bản năng lại.” Hynes ấm ức nói, dòng chảy không gian nguy hiểm như vậy, lại không có cậu bên cạnh, buộc phải tạm thời phong ấn bản năng. Cũng bởi vậy mà khi tìm thấy cậu ở địa cầu, y vội vã đổi tim rồi đẩy ngã cậu, nửa năm không thành vấn đề.

“… Bây giờ em có thể phong ấn tiếp.”

“Không!”

Tới khi trời tối, Giản Lục nhất quyết không cho tên này làm loạn nữa, Hynes chưa đã thèm những chỉ có thể ôm cậu vào phòng tắm trong lều tắm rửa sạch sẽ, nhận thấy chất lỏng mờ ám chảy xuống giữa đùi, Giản Lục sầm mặt, bị chàng trai ôm mình nồng nhiệt đặt lên mặt nụ hôn ướt át, khuôn mặt tuấn tú lại đỏ bừng.

Sau khi thay một bộ áo phép sạch sẽ, Giản Lục nhìn chàng trai đang cột tóc bằng đá quý cho mình, ngửa mặt lên đặt vào khóe môi y một nụ hôn, khi y phấn khích định đẩy ngã cậu lần nữa, cậu bình tĩnh chọc quyền trượng vào ngực y, lạnh lùng nói: “Đừng nghịch ngợm.”

“… Được thôi.” Hynes liếm môi, kề sát tai cậu thì thầm: “Hôm nay tạm dừng, bảo bối, lần sau… để anh làm chủ.”

Giản Lục: “…”

Sự bình tĩnh của Giản Lục lại lung lay, sao tên này không thể đứng đắn lên một chút? Hắc hóa, động dục mọi lúc mọi nơi thật áp lực.

Sau một ngày chờ đợi ở ngoài, phát hiện lực lượng ngăn cách trong lều biến mất, nghe thấy tiếng người bên trong gọi, Boswell khóc thầm trong lòng, thở dài một hơi, cảm thấy đầy gian truân.

Khi Boswell vào trong, nhìn thấy Thánh tử ngồi thẳng tắp với vẻ Thánh khiết không ai bì kịp và chàng trai đang tựa vào lòng cậu như nam sủng, hắn bỗng thấy tê dại.

Rồng Hoàng Kim trong truyền thuyết, bậc thầy đứng đầu đại lục Olaven sao lại nghĩ quẩn đến mức làm nam sủng của một người phàm vậy? Thật đau lòng.

Giản Lục khẽ gật đầu với Boswell, qua đánh giá của hệ thống, biết độ hung tàn hiện tại của hắn đã lên tới 8000, vào trong đá ảo ảnh đúng là được rất nhiều lợi ích, sức mạnh của hắn đã vọt lên cấp Chiến sĩ Hoàng Kim, sắp lên cấp Thánh. Trong thời điểm này, đại lục Olaven cần nhất là bậc thầy cấp Thánh.

Nghĩ rồi, Giản Lục bỗng lật tay, một cây quyền trượng hiện ra trong tay cậu.

Khi nhìn thấy cây quyền trượng thánh khiết đẹp tuyệt trần này, ánh mắt của Boswell trở nên cuồng nhiệt.