Từ sảnh chính đi một đoạn là đến một vườn hoa với rất nhiều loài hoa phép quý giá, xung quanh được thắp đèn phép thuật, ở giữa có một đài phun nước, tiếng nước chảy róc rách như một giai điệu du dương hòa vào tiếng đàn của người hát rong ở phía xa tạo nên một khúc ca tuyệt diệu.
Bấy giờ vũ hội bắt đầu chưa lâu, các vị khách tới tham gia đều ở trong sảnh chính, hoặc nhịp nhàng khiêu vũ, hoặc nhân cơ hội làm quen với các thế lực tới chúc mừng, hiếm ai bỏ qua dịp này ra ngoài ngắm cảnh.
Vậy nên dọc đường ngoài thị vệ tuần tra thì không một bóng người.
Giản Lục nhận thấy chàng trai giữ cánh tay cậu rất chặt, không để cậu bước chậm lại hoặc giằng ra, nhất quyết kéo cậu đi. Ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh, nhưng không hiểu sao cứ thấy lo lo, lo chán lại nghĩ thôi thì đã chọn con đường chết, trót làm thì phải làm tới cùng, thế là lại thản nhiên như thường.
Nhìn thanh niên trước mặt, Giản Lục khó mà miêu tả được cảm giác trong lòng, cảm giác bối rối cứ quẩn quanh, sự bối rối này khiến cậu muốn làm gì đó, nên dù biết y cố chấp đến độ cực đoan vẫn nhận lời mời khiêu vũ của công chúa Alice.
Do vậy, khi bị y kéo ra ngoài, cậu không thấy bất ngờ chút nào.
Tới một cây cổ thụ có những đường gân lá phát sáng đứng trong góc vườn, cậu bị đối phương đẩy mạnh về phía sau, khi lưng chạm vào thân cây, người trước mặt đè lên, nắm lấy cằm cậu, tiếp đó là một nụ hôn dài đến khó thở, vừa nồng nàn vừa tàn nhẫn như muốn đốt cháy thứ gì.
“Ưm…”
Tiếng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng, đôi chân bủn rủn, không tài nào thở nổi, Giản Lục cố quay mặt đi, việc này đã quá sức chịu đựng, cậu giơ tay lên, ánh sáng trắng lập lòe trong lòng bàn tay, phép thuật lóe sáng theo hình vòng cung.
Nhưng còn chưa ra đòn, tay đã bị người kia nắm chặt bẻ ngược về phía sau, cơ thể nam giới cao lớn đè lên, giam giữ cậu giữa người y và thân cây, hai người áp sát nhau đến mức có thể cảm nhận được độ cứng từ cơ bắp đối phương, không khí tràn ngập mùi hương êm dịu của cơ thể nam giới, hít sâu một hơi, toàn thân như mềm nhũn.
“Buông ra…” Cậu nói với giọng khản đặc, hình như rách môi rồi, cậu ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.
Vừa mở miệng đã bị đôi môi ấm áp chặn lại, chiếc lưỡi trơn mềm liếm máu trong miệng cậu, mùi máu nhạt này kích thích ham muốn của Hynes, nhận thấy thứ đè lên bụng cậu vừa to vừa dài vừa cứng, Giản Lục hơi tái mặt đi.
“Hynes!” Cậu thở hổn hển.
Hynes chẳng lùi mà còn tiến tới, áp sát vào cậu, hơi thở nóng rực phả ra cạnh chiếc cổ thon dài mịn màng, làn da mỏng vô thức nổi hết da gà. Đối phương vẫn chưa chịu buông tha cậu, đặt lên đó những nụ hôn, đôi khi còn cắn nhẹ khiến lòng người mê say.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hynes cũng dừng lại.
Bấy giờ Giản Lục đã không thể đứng vững, thậm chí cơ thể cũng có phản ứng một cách thành thật.
Mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt như tóe lửa, khác hẳn sự lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày.
Hynes ngẩng đầu, trước cái nhìn của người trong mộng, đôi mắt y vẫn mang một màu lam u tối, giông tố chẳng những không dịu đi mà còn thêm dữ dội, như cơn sóng ngầm gào thét dưới mặt biển lặng yên, có thể dâng trào bất cứ lúc nào.
“Giản… Em giận lắm đấy!” Y nói với giọng khàn khàn, nhìn thẳng vào mặt cậu, một bàn tay giữ cổ tay cậu, bàn tay còn lại nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cậu: “Anh biết em sẽ không vui, vì sao còn làm vậy? Em không thích những người đàn ông hay phụ nữ khác nhìn anh, yêu anh, thậm chí chạm vào anh, em sẽ ghen, sẽ phát điên, sẽ mặc kệ suy nghĩ của anh để chiếm lấy anh…”
“…”
Dù cơ thể bị khiêu khích đến bủn rủn và nóng cháy, song đầu óc cậu tỉnh táo lạ thường, tỉnh táo nhìn lí trí đang đứng trên bờ vực tan rã của chàng trai trước mặt.
Trong lòng cậu có đôi chút phản cảm, đôi chút phức tạp không thể nói rõ, bên cạnh đó cũng có đôi chút bình tĩnh.
“Nhưng điều khiến em không vui hơn nữa là vì sao anh lại chủ động chạm vào cô ta?”
Giản Lục nhăn mặt, mím đôi môi sưng đỏ, nói với giọng lạnh lùng: “Cậu quan tâm quá nhiều rồi, ta còn chưa chấp nhận cậu.”
“Nhưng anh nói sẽ cố tập làm quen với em.”
“Giờ vẫn chưa quen.”
Ánh mắt hai người va vào nhau, sự im lặng bao trùm lên họ, không ai chịu thua, họ cùng nhìn đối phương, quyết không lùi dù chỉ một bước.
Đột nhiên Hynes mỉm cười vô cùng xán lạn, y nói: “Đôi lúc em rất muốn xem trái tim của anh làm bằng gì, rõ ràng anh có tình cảm với em, vì sao không chịu thừa nhận, còn trơ mắt nhìn em đau đớn… Giản, em đau lắm, anh chỉ nhìn em thôi, đừng nhìn người khác, được không?”
Giản Lục ngoảnh mặt đi.
Có vẻ hành động này chọc giận y, bất thình lình, Hynes ôm lấy cậu bằng một tay, tay còn lại huơ vào không trung, một hành lang không gian cự ly ngắn xuất hiện, đầu kia của hành lang là phòng của Giản Lục ở Thần điện Ánh Sáng.
Giản Lục trố cả mắt, mãi đến khi bị xách về phòng ngủ, bị ném lên giường mới hoàn hồn.
Đối phương đã giựt tung những chiếc cúc áo bằng đá quý trên bộ trang phục kỵ sĩ, lật tay lấy ra một hũ rượu từ nhẫn không gian, ngửa cổ lên uống rồi cúi xuống giữ cằm cậu, đút ngụm rượu đó cho cậu, thậm chí còn bịt miệng cậu một cách thô lỗ, đến khi cậu vừa ho vừa nuốt ngụm rượu mạnh vào bụng mới hơi lùi lại, liếm sạch rượu vươn trên khóe môi cậu, không bỏ sót giọt nào.
Một ly rượu vang cung đình cực nhẹ của đế quốc Mepstead đã đủ khiến cậu lâng lâng, huống chi là loại rượu mạnh lâu năm này, bị bắt nuốt xuống, Giản Lục thấy cổ họng nóng rát khó chịu, đầu óc choáng váng. Trước lúc cơn say ập đến, cậu mở to mắt, tát một cái.
Tiếng “chát” vang lên, Hynes cam chịu ăn một bạt tai, lằn tay đỏ ửng hiện ra trên khuôn mặt tái nhợt.
Nét mặt y không hề thay đổi, đôi tay xé toạc áo phép trên người cậu một cách kiên quyết, vừa hôn lên ngực cậu vừa nói: “Nếu tức giận, anh cứ việc đánh em, nhưng… Em vẫn muốn ngủ với anh!”
Mặt Giản Lục tái mét, cậu giãy giụa để đứng dậy, song rượu đã ngấm, cơ thể không trụ vững, thế rồi lại ngã phịch ra giường.
Hơi men khiến lí trí cậu tan rã, mọi vật trước mắt đều trở nên nhòa đi, không biết đã qua bao lâu, cơn đau xé ruột ở phía dưới lấn át trạng thái say, giúp cậu lấy lại chút tỉnh táo.
“Hynes…”
Đầu óc cậu trống rỗng, gọi cái tên này chỉ do phản xạ, gọi xong lại chẳng biết mình muốn gì. Bị một chàng trai đè dưới thân, phải nằm hầu hạ dưới thân một chàng trai, đó là chuyện cả hai đời Giản Lục chưa từng nghĩ đến. Dẫu đã linh cảm sẽ có ngày hôm nay, ngày Hynes mất bình tĩnh và làm chuyện này với cậu. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, cậu vẫn chịu cú sốc nặng nề, thậm chí còn thấy nhục nhã.
Chỉ ít lâu, đau đớn đi qua, những cơn khoái cảm đê mê kéo cậu vào một thế giới khác, chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa. Dường như người nọ muốn từ trong ra ngoài của cậu đều phải mang hơi thở của y nên dốc hết sức mình, cảm giác cơ thể bị xâm chiếm rõ rệt quá, rõ đến mức vừa vui thích vừa khổ sở…
Trên chiếc giường lớn, lụa mỏng phất phơ, tiếng thở dốc đầy mập mờ kéo dài không dứt, mùi hương nồng nàn phủ kín không gian.
Trên chiếc giường ấy, hai cơ thể quấn lấy nhau với một tư thế thân mật.
Hơi rượu đã vơi từ lâu, lý trí cũng quay về, cậu cảm nhận đến hai lần trong trạng thái tỉnh táo.
“Hynes!”
Giọng nói khàn khàn bình tĩnh đến đáng sợ.
Chàng trai tóc vàng phía sau lật người cậu lại, khi thấy nét mặt cậu, con ngươi y hơi co rụt lại.
Khuôn mặt tuấn tú như Tinh linh, làn da trắng nõn ửng hồng đầy ướt át, nơi đuôi mắt vẫn còn đọng lại cảm xúc đắm say, song trong mắt cậu lại thản nhiên đáng sợ, vẫn lạnh lùng thờ ơ như thể dù có đặt cả thế giới trước mặt cậu cũng chẳng đoái hoài.
Trái tim cậu không nằm ở thế giới này.
Nên cậu không thể để mắt tới bất kỳ người hay vật nào, cũng không thể đặt ở trong lòng được.
“Giản…” Hynes đặt tay lên mặt cậu, dùng tay che lại đôi mắt cậu, y không muốn nhìn đôi mắt vô hồn ấy nữa. Dù y cố gắng ra sao, cậu cũng không bao giờ nhìn thấy, dù y yêu cậu thế nào, cậu cũng chẳng bao giờ nhận lấy, bảo y phải làm sao đây?
Nhưng dẫu vậy vẫn chẳng tài nào buông tay được.
“Giản à, em hạnh phúc lắm.” Y áp sát vào mặt cậu thì thầm: “Hạnh phúc hơn nữa là anh cũng thấy thích.” Bàn tay khẽ khàng mơn trớn trượt dần từ bụng xuống.
“Đó là hiện tượng sinh lý rất bình thường.” Giản Lục thản nhiên, giọng cậu vẫn khản đặc, nằm yên trên giường, không làm gì thừa thãi, chỉ chờ cơ thể khỏe lại.
Nét mặt Hynes trở nên quái gở, rồi mau chóng trở lại bình thường, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười dịu dàng đẹp như ánh mặt trời khiến người ta yêu mến, y cười tình tứ: “Vậy chúng ta lại thêm một lần nữa đi.”
Sau đó lại đè lên.
Giản Lục không biết mình đã trải qua những ngày này thế nào, đến khi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình cậu, gã trai đè cậu mấy ngày trời như cầm thú đã mất tăm mất tích, mà không, y vốn là một tên cầm thú đã đánh thức dòng máu của mình, không còn là thuần Nhân loại nữa.
Nghĩ vậy, cậu nhếch mép, tâm trí bình lặng, không nhục nhã như tưởng tượng. Hay có lẽ lúc đầu phần nào thấy tức giận nhục nhã, nhưng rồi đã chấp nhận một cách bình thản, thậm chí không thể phủ nhận rằng trong quá trình cậu cũng được sung sướng, điều duy nhất không thể chấp nhận là sức dai và sức bền như thú dữ của Hynes.
Kể cũng đúng, anh bạn rồng Hoàng Kim to lớn dù có thể hóa thành người thì bản chất vẫn là một con rồng mà thôi.
Giản Lục nằm một lát rồi mới thử nhổm người dậy, vừa cử động đã không nén nổi một tiếng rên, lại ngã vật ra giường.
Sự bình tĩnh vỡ vụn, khuôn mặt nhăn nhó, một lúc lâu sau cơn đau do vận động mới giảm bớt, chẳng những bị căng cơ mà nơi bên dưới cũng đau đến mất cảm giác. Cậu nghiến răng một lúc rồi lấy lọ thuốc phép trong không gian hệ thống ra đổ vào miệng.
Vừa uống thuốc phép xong, cửa phòng bật mở.
Giản Lục ngước mắt nhìn chàng trai bước vào, nét mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Không tức giận, không oán hận, không quở mắng… Vẫn là sự bình thản khiến người ta không thể kiểm soát được, thản nhiên vô cảm mới là điều khủng khiếp nhất.
Bước chân của Hynes hơi chững lại, y kìm nén sự bất an và căng thẳng trong lòng, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng rất hợp thời, Hynes ngồi lên giường, lấy một lọ thuốc phép ra và nói: “Đây là thuốc phép em đổi với Dược sư cao cấp của Thần điện, có thể nhanh chóng giảm bớt mệt mỏi, phục hồi sức khỏe.”
Giản Lục đang khó chịu vô cùng, bèn không hề khách sáo, nhận rồi uống ngay.
Thấy vậy, Hynes khấp khởi trong lòng, nói với giọng trầm thấp: “Giản, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Giản Lục liếc nhìn y, chẳng nói chẳng rằng.
Hynes lập tức cúi đầu, nói rất thành khẩn: “Nếu anh giận, đánh em mắng em thế nào cũng được…”
“Câm miệng!” Giản Lục lạnh lùng ra mặt: “Ta có phải phụ nữ đâu mà đánh mắng người khác vì chuyện này!”
Ngay từ đầu tên này đã không cho cậu cơ hội từ chối, chỉ khi cậu giết y, hoặc bất chấp tất cả làm y bị thương mới có thể ngăn cản chuyện đó xảy ra. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không ra tay, dù biết đó là mưu kế của y, Giản Lục vẫn không làm được.
Bởi đây là lựa chọn của bản thân cậu, nên sau khi mọi việc kết thúc, Giản Lục không làm ầm lên như một cô gái mất trinh tiết mà chỉ bình tĩnh chấp nhận.
Hai mắt Hynes sáng lên với phản ứng của cậu: “Tất nhiên anh không phải phụ nữ, em biết rõ hơn bất kỳ ai.” Sau đó leo lên giường ôm cậu làm nũng, cọ đầu vào cổ cậu, giọng ngọt ngào: “Giản, em hạnh phúc quá, chúng ta ở bên nhau nhé.”
“Không!”
“…”
Hynes hoảng hốt nhìn cậu, không hiểu vì sao đã đến nước này rồi cậu vẫn từ chối mình. Rõ ràng cậu không ngăn cản, cũng không tức giận, điều đó chứng tỏ cậu đã đón nhận, nhưng vì sao vẫn từ chối y?
Giản Lục nhìn vẻ mặt tổn thương sâu sắc của y, chỉ thấy đau hết cả đầu, thế rốt cuộc là ai bị đè? Cậu day trán, loáng thoáng thấy khuỷu tay phủ kín đủ loại dấu vết để lộ sau ống tay áo bị tuột xuống, da cậu trắng nõn, rất dễ để lại vết, chẳng cần nói đến dấu vết ở những chỗ khác trên người, dù không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra.
Giản Lục đanh mặt lại, đứng phắt dậy không thèm để tâm đến y nữa.
Hynes ân cần ôm quần áo theo cậu vào phòng tắm, xả nước tắm cho cậu, nhân tiện đổ một lọ thuốc giảm mệt mỏi vào.
Giản Lục đang định cởi quần áo, bỗng nghĩ tới việc gì đó, bèn nói với y: “Đi ra ngoài.”
Hynes mặt dày: “Em mát-xa cho anh.”
Giản Lục nheo mắt, nghĩ một lát, không nói gì nữa.
Hynes mừng rỡ, Giản Lục không phản đối nghĩa là được phép làm, y nhìn thanh niên thong thả cởi quần áo rồi ngồi vào bồn tắm bằng đôi mắt nóng cháy, dáng người thon gầy, nhưng tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, nhất là đôi chân dài thẳng tắp, càng nhìn càng thấy thèm khát, nhớ tới cảm giác ngây ngất khi đôi chân dài kia quấn quanh hông mình trong những ngày qua, thứ dưới thân lại cương cứng nóng bỏng.
Và sau đó Hynes đã biết tại sao Giản Lục để y ở lại.
“Nếu cậu dám sờ chỗ không nên sờ, ta không ngại cắt móng rồng, hứng hai chậu máu rồng vẽ cuộn giấy, chắc hẳn hiệu quả sẽ tuyệt vời hơn máu rồng Ma.” Giản Lục nói bâng quơ.
Hynes ỉu xìu.
Ngâm thuốc phép xong, cơ thể Giản Lục gần như khỏe hẳn, không đau đớn khủng khiếp như thể tàn tật đến nơi giống lúc vừa tỉnh lại nữa. Quay sang thanh niên tóc vàng đang chăm sóc mình rất đỗi cẩn thận, ánh mắt Giản Lục dịch xuống phía dưới, bắt gặp đồ vật kia, cậu tái xanh cả mặt.
Kinh nghiệm mấy ngày vừa qua cho cậu biết rằng giới hạn của tộc rồng Hoàng Kim cao đến mức nào, thực sự không muốn thử thêm một lần nào nữa.
“Bên ngoài sao rồi?” Giản lục vừa dùng thức ăn không biết của bữa nào trong ngày do Hynes mang đến, vừa hỏi.
Hynes mỉm cười: “Anh hỏi về vấn đề gì?”
Giản Lục liếc nhìn y, thằng nhóc này biết rồi còn cố tình hỏi: “Cậu nói xem.”
“Vũ hội sinh nhật công chúa Alice kết thúc vào ban đêm, Ngũ vương tử bị bệnh rất nặng, hôm qua Vương cung mời Pháp sư thông thái hệ ánh sáng của Thần điện Ánh Sáng tới chữa bệnh cho Ngũ vương tử, nhưng không đỡ bao nhiêu…” Khi nhắc đến tên công chúa Alice, Hynes nhìn cậu chằm chằm, không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trên mặt cậu.
Giản Lục ngồi yên cho y xem thỏa thích, không nói gì.
Hynes khấp khởi mừng thầm, nét mặt rạng rỡ hơn một chút.
“Không còn gì khác.” Hynes chốt lại.
Giản Lục bất giác nhìn y, cậu vẫn chưa quên tên nhóc này xé rách không gian lôi cậu đi ngay trong vũ hội của công chúa Alice, không đi bằng lối ra vào bình thường của Vương cung, Vương cung sẽ nghĩ gì, đội Thánh kỵ sĩ đi cùng phải làm sao? Lòng còn nhiều thắc mắc, nhưng thấy y ung dung vậy, hẳn đã có cách giải quyết rồi.
Bây giờ Giản lục đã không còn cho rằng y là một Kỵ sĩ chính trực rạng ngời nữa, thằng nhóc này đen như mực, hẳn đã sắp xếp ổn thỏa, không thì mấy ngày nay đã chẳng thể cùng mình ở trong phòng làm chuyện mất hết liêm sỉ như thế.
Dùng bữa xong, Giản Lục thấy bụng hơi căng, bèn ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Verna cầm một sọt quần áo sạch đến gần, nhìn thấy cậu thì vui ra mặt, dịu dàng rằng: “Hôm nay Thánh tử không tu luyện ạ? Đã năm ngày nay ngài không ra ngoài, tuy tu luyện rất quan trọng, nhưng cũng đừng quá sức.”
Giản Lục ngây ra, chẳng biết trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu.
Thế giới này thẳng tắp, nếu Verna biết hai thằng bé mình chăm sóc từ bé đến lớn có quan hệ kia, e sẽ chịu không nổi mất. Giản Lục lập tức hạ quyết tâm gạt Verna.
Verna hỏi thăm sức khỏe của họ, nói thêm mấy câu rồi đi làm việc, hai người tiếp tục đi dạo trong vườn hoa của Thần điệu để tiêu hóa bớt thức ăn. Sau đó Giản Lục ngồi trong sân, mở cuốn ma văn thời thượng cổ ra đọc.
Hynes ngồi đối diện cậu, tầm mắt không hề rời khỏi khuôn mặt cậu, trong mắt ánh lên sự thèm khát và ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
“Giản, chúng ta ở bên nhau nhé.” Y thủ thỉ, luôn mang một linh cảm thường trực rằng nếu không thể khiến người này chính miệng thừa nhận, sớm hay muộn cũng có một ngày y mất cậu, có lẽ không bao giờ tìm thấy cậu nữa.
Giản Lục thờ ơ.
Khuôn mặt Hynes trở nên cau có, rồi y cố gắng để bình tĩnh lại.
Trước kia y cho rằng chỉ cần có được thân thể cậu là thỏa mãn rồi, giờ mới nhận ra y không hề thỏa mãn, thậm chí còn sợ hãi hơn. Bởi lẽ người này quá bí ẩn, y cứ có cảm giác một ngày nào đó cậu sẽ rời khỏi thế giới này chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại, và rồi y không tìm thấy cậu nữa.
Nhưng cậu đi đâu được chứ? Dẫu có chết, chỉ cần làm đúng cách, người chết cũng có thể sống lại.
Nhưng ở Giản Lục, dường như không chỉ là vấn đề chết chóc.
Giữa lúc hai người lặng lẽ làm việc của mình, người hầu tới hành lễ với hai người, nói với Giản Lục: “Thưa ngài, các trưởng lão mời ngài có việc cần bàn bạc.”
Giản Lục cất cuốn ma văn thời thượng cổ, gật đầu với hắn rồi đứng dậy bước đi.
Hynes đứng ở hành lang nhìn theo bóng lưng cậu, nét mặt thay đổi nhiều lần, nghĩ một lát, y gọi một người hầu trong Thần điện tới dặn dò mấy câu. Chỉ nửa giờ sau, Hynes đã biết các trưởng lão gọi Giản Lục tới làm gì, thật hiển nhiên, sau khi Thánh nữ đi làm nhiệm vụ, lại có thêm một nhiệm vụ cần Thánh tử làm.
Khi trở về, bắt gặp chàng trai đứng trước điện thờ, Giản Lục liếc nhìn y rồi lướt qua luôn.
Hynes theo sau cậu, kẻ trước người sau bước đi, trong mắt người ngoài, điều này rất giống cách ở chung giữa Thánh tử và Kỵ sĩ bảo vệ.
“Giản, bao giờ thì xuất phát?”
“Giáo hoàng nói càng sớm càng tốt, vậy nên ngày mai sẽ lên đường ngay.” Giản Lục trầm ngâm một lát, lại nói tiếp: “Ta tới gặp thầy Creed.”
Đến khi màn đêm buông xuống mới quay về.
Ban đêm, vẫn trên chiếc giường ấy, vẫn hai chàng trai ấy quấn quýt bên nhau.
Hynes ôm cậu thật chặt, dùng sức mạnh khiến cậu không thể tránh thoát, tựa lên trán cậu, tiếp tục vấn đề ban sáng: “Giản, vì sao anh không đồng ý.”
Giản Lục giữ im lặng.
Hynes tức giận, cúi đầu chà đạp đôi môi cậu, nghiền ép thật mạnh, bàn tay luồn vào quần áo vuốt ve làn da mịn như tơ lụa khiến y mê đắm không thôi.
“Gây rối mấy hôm nay vẫn chưa đủ hay sao?” Cuối cùng Giản Lục phát cáu, đá y một cái.
Hynes ngẩng đầu, đôi mắt dựng ngược đầy dục vọng và thú tính, giọng nói lại mang vẻ tội nghiệp: “Bây giờ em vẫn đang trong kỳ động dục, lần trước uống thuốc phép kìm nén nhiều quá, bây giờ phản tác dụng, vậy nên…”
Giản Lục méo mặt, bỗng muốn đè tên này lên giường đánh cho tơi bời, má nó chứ vẫn chưa động dục xong, năm ngày qua cậu nằm giường vô ích à? Suốt năm ngày qua, thời gian ngủ của cậu ít ỏi vô cùng, phải nhờ thuốc phép hỗ trợ, nhắm mắt hay mở mắt đều bị người ta bắt thế này thế kia, cơ thể như không còn là của mình nữa, nếu không có thuốc phép, không khéo đã bỏ mạng trên giường rồi.
Giờ đây cậu đã hiểu vì sao có câu ‘rồng tính dâm’, bởi một người không thể thỏa mãn thú tính của họ, nên nhìn thấy sinh vật nào cũng có thể đè ra x.
“Em không muốn ngủ với những người khác hay sinh vật khác, chỉ muốn ngủ với anh thôi.” Hynes nói không chút do dự, y sợ Giản Lục không đủ nặng tình với mình, đuổi mình ra khỏi nhà, bắt y đi tìm người khác giải quyết, thế thì y thà chịu đựng còn hơn.
Giản Lục câm lặng.
Cuối cùng lấy một lọ thuốc an thần, cạy miệng y ra đổ vào, lạnh lùng nói: “Ông đây không muốn chết ở trên giường, sau này tiếp tục mỗi ngày một lọ.”
Hynes nhìn cậu đầy ấm ức, chuyện này y có kiểm soát được đâu, tại rồng là chủng tộc như vậy đấy chứ.
“Giản…”
“Ngủ!”
Hynes thò sang, bất chấp sự phản kháng của cậu, ôm cậu vào lòng.
Giản Lục sững sờ, dẫu sao liêm sỉ cũng rơi hết rồi, cho y ôm một lát cũng không chết, bèn mặc kệ.