Suốt một tháng tiếp theo, Giản Lục không ra ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là cậu muốn tiếp tục nghiên cứu thêm về công dụng của cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng; thứ hai là bởi Hynes nói cơ hội quay về đại lục Olaven vẫn chưa đến, cần chờ thêm một thời gian; cuối cùng là vì cậu quen ở lì trong nhà rồi, không thật sự cần thì không muốn gặp những người xa lạ, rồi còn phải giao tiếp với họ, thôi dẹp đi.
Hynes cực kỳ tán thành việc cậu ở nhà, nghĩ bụng chỉ y mới có quyền gặp Giản Lục, những người khác chẳng là cái thá gì, chỉ nhìn thôi cũng đừng hòng, y đen tối hẹp hòi như thế đấy.
Do đó, Hynes cực kỳ ủng hộ Giản Lục ở nhà nghiên cứu.
Còn y thì ngày nào cũng ra ngoài, nhưng đi không lâu, cùng lắm là hai đến ba giờ, thời gian còn lại chẳng khác gì cái bóng sau lưng, Giản Lục đi đâu y bám theo đó.
Giản Lục không thấy phiền, vì Hynes học sâu biết rộng, đọc nhiều sách vở, dù Giản Lục nghiên cứu thần chú, cuộn giấy hay thuốc phép, Hynes đều có thể giúp đỡ, tuy y không dùng được phép thuật, nhưng có thể đưa ra một số đóng góp hữu ích, đã am hiểu ma văn, lại có thể xử lý dược liệu phép thuật gọn gàng, đúng là một trợ lý đa năng.
Được y hỗ trợ, hiệu suất tăng lên gấp bội, đây là cách họ ở chung từ trước đến nay. Lúc trước Giản Lục thấy không có vấn đề gì, còn rất mừng khi Hynes có thể giúp cậu một số việc vặt vãnh, rồi hai người cùng thảo luận, nghiên cứu, cậu có cảm giác họ là tấm gương sáng về tình anh em hòa thuận, quen với việc có nhau. Bây giờ Hynes đã thổ lộ tâm tư, ngẫm lại những chuyện trước kia, Giản Lục phải thừa nhận rằng Hynes là một con rồng xảo quyệt, và cậu là mục tiêu của con rồng xảo quyệt ấy.
Hiện tại việc sinh hoạt của họ không hề thay đổi, điều duy nhất thay đổi là Hynes luôn tìm cơ hội táy máy tay chân, những lời tán tỉnh nói chẳng ngượng mồm ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí cậu, khiến cậu bối rối, ấy vậy nhưng chẳng từ chối dứt điểm được, đau hết cả tim.
Mới đầu, Giản Lục còn đuổi y đi mỗi khi mất kiên nhẫn, dần dà, dưới sự kiên trì của Hynes, bỗng dưng cậu thành quen. Truyện Nữ Phụ
Nên mới nói thói quen đúng là một thứ đáng sợ.
Hàng ngày Hynes ra ngoài làm gì, tuy Giản Lục không hỏi nhưng vẫn để ý đến, cậu thấy chỉ cần y không làm những việc trái đạo đức như giết người phóng hỏa thì sao cũng được, thích âm mưu dương mưu gì cũng kệ.
Sau một tháng nhốt mình trong phòng, Giản Lục bước ra ngoài.
Để dự tiệc cưới của Alger và Quintina.
Từ ngày Alger cầu hôn Quintina trước mặt những người trong doanh trại, trưởng lão Armand của thành trung tâm đã sai người chuẩn bị cho tiệc cưới, buổi tiệc được tổ chức trong nhà thờ lớn của thành trung tâm và mời những nhân vật tai to mặt lớn của Vùng đất bị lãng quên tới tham gia.
Alger và Quintina về thành trung tâm trước để chuẩn bị cho hôn lễ.
Trước khi xuất phát, Giản Lục lục tung đồ đạc trong không gian chứa đồ của hệ thống.
“Anh tìm gì vậy?” Hynes sáp lại tò mò hỏi, bám lên người cậu như một con vật không xương.
Giản Lục bình thản đẩy khuôn mặt đang tựa lên vai mình ra, trả lời: “Quà cưới cho Quintina.”
“Tặng rồi mà?” Hynes ngạc nhiên, khi Alger cầu hôn Quintina, Hynes đã tặng quà, đá năng lượng của vua trùng có thể xem như một món quà cực kỳ quý giá.
“Đó là cho Alger.”
Tuy mấy năm qua Giản Lục ru rú trong nhà như thể không quan tâm tới những chuyện bên ngoài, giao tiếp cũng ít, nhưng trải nghiệm cuộc sống ở đời trước mới là yếu tố ảnh hưởng tới cậu nhiều nhất, định hình cho tam quan của cậu. Trong suy nghĩ của cậu, là cháu trai của trưởng lão thành trung tâm, Alger đích thực là người đàn ông độc thân lý tưởng, là chàng bạch mã hoàng tử mà tất cả các cô gái của Vùng đất bị lãng quên muốn trao gửi tấm thân, còn Quintina chỉ là một cư dân bậc một đến từ thành thị hạng ba, không cao hẳn cũng không thấp hẳn, đứng với Alger như cô bé lọ lem và hoàng tử, cả địa vị lẫn thân phận của họ không hề cân xứng, nếu không nhờ duyên phận, lại thêm sự giúp đỡ của Hynes, cuộc đời của Alger và Quintina sẽ không giao nhau chứ đừng nói đến yêu nhau và kết hôn.
Người đời hay dùng vật chất để đánh giá tình cảm và quan hệ giữa người với người, việc này không có gì đáng trách, nhưng Giản Lục ít nhiều cũng muốn giữ thể diện cho Quintina, vậy mới không uổng cuộc gặp gỡ này, dẫu sao chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng là chuyện cả đời của Quintina.
Hynes nhanh chóng hiểu ý giản Lục, trong lòng thấy hơi khó chịu nhưng không biểu hiện ra mặt.
Chọn lựa hồi lâu, cuối cùng Giản Lục cũng chọn được quà cưới cho Quintina, cậu cất vào một cuộn giấy không gian, chưa nói đến món quà trong đó, chỉ cuộn giấy không gian đã đủ giữ thể diện cho Quintina, giúp cô nở mày nở mặt rồi.
Sau khi chuẩn bị quà, hai người rời khỏi căn biệt thự cao cấp đã ở trong một tháng qua.
Quân đội của thành trung tâm vẫn đóng quân trong doanh trại, Walton đã lên kế hoạch biến nơi này thành một căn cứ quân sự ngoài bìa rừng Ma để tiện cho việc vào rừng khai thác tài nguyên, ý tưởng này mới nảy ra gần đây, để hoàn thiện nó thì cần thêm thời gian.
Walton hay tin, vội vàng tới đón họ, đồng thời chuẩn bị thú cưỡi cho họ.
“Chào hai vị, ngày mới tốt lành.” Walton lại gần chào hỏi.
Giản Lục liếc nhìn đám đông, ngoài thành chủ Walton và mấy người Hawthorne thì cậu không quen ai cả, bèn dời mắt đứng đó một cách lạnh lùng, phớt lờ những cặp mắt lén lút nhìn trộm.
Cậu có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng Hynes lại thấy khó chịu, y tỏa khí thế mạnh mẽ khiến họ không dám nhìn trộm nữa.
Sau khi chuyện trò mấy câu, mọi người leo lên côn trùng bay, hướng về phía thành trung tâm.
Hynes và Giản Lục ngồi chung một con côn trùng bay, con côn trùng này cực sợ Hynes, chẳng cần dùng sáo côn trùng điều khiển, Hynes chỉ liếc một cái nó đã nằm rạp xuống đất, khi họ đã yên vị trên lưng nó, vỗ nhẹ lên chiếc đầu cứng một cái, nó liền bay vèo đi không thèm chờ những người khác.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Côn trùng không trực tiếp nghe lệnh của con người mà cần sử dụng công cụ hỗ trợ, nhưng thanh niên tóc vàng nọ có thể trực tiếp ra lệnh cho côn trùng bay, đây đúng là thách thức với vốn hiểu biết của cư dân tại Vùng đất bị lãng quên.
Đám người đi cùng Walton đành vội vàng thổi sáo côn trùng đuổi theo.
“Rốt cuộc người nọ có lai lịch gì?” Một người trẻ tuổi của gia tộc Lauf hỏi bạn đồng hành, thực ra là muốn hỏi họ có phải là người đến từ đại lục trong truyền thuyết thật không? Vẫn nghe nói người đến từ đại lục trong truyền thuyết không mạnh lắm cơ mà? Kết cục của những người đến từ đại lục trước đó ra sao ai cũng rõ.
Bạn đồng hành của hắn rất thẳng thắn: “Không biết, dù sao cũng đừng chọc giận y.”
Những lời này khiến người của gia tộc Lauf thấy không thỏa đáng, Alger có thể kiêu ngạo đến mức giết Agnes và Bakker ngay trong doanh trại mà không phải nhận bất cứ hình phạt nào chẳng phải cũng nhờ có hai người kia hay sao? Bây giờ tên đó sa đọa, đòi cưới một cô nàng đến từ thành thị hạng ba, không những tổ chức hôn lễ ở lễ đường của thành trung tâm mà còn mời những nhân vật lớn tới tham gia, phỏng chừng cũng để nịnh bợ hai người đó.
Người trong gia tộc Lauf xấu hổ thay cho Alger và cảm thấy gia tộc Armand đang trên đà lụn bại, hai người kia đi mất là nhà đó cũng sụp đổ.
Với suy nghĩ ấy, cả đám người ùa lên đuổi theo.
Từ doanh trại ngoài rừng Ma đến thành trung tâm phải mất hai ngày.
Giản Lục đứng trên lưng côn trùng, không sử dụng khiên phép, mặc cho những cơn gió lạnh thổi lên mình. Hynes đứng sau lưng cậu, một tay vòng ngang hông cậu, cực kỳ hài lòng với tư thế này, nhất là lúc côn trùng bay nhanh, sức gió lớn, y có thể lấy lý do chắn gió để ôm Giản Lục vào lòng, đúng thật là chẳng còn gì mỹ mãn hơn.
Ngày nào y cũng hết mình nghĩ cách đụng chạm và kéo gần khoảng cách.
Giản Lục hất y ra, chẳng buồn đoái hoài tới tâm trạng của y, cậu tạo một khiên phép, thế là thiên hạ lập tức thái bình.
Hynes hậm hực chọc khiên phép thuật, rất muốn bảo Giản Lục cất đi, song lại sợ cậu bực quá hóa giận, không khéo buổi tối không cho y leo lên giường, đành phải từ bỏ ý định.
Đêm xuống, họ nghỉ ngơi trong một lâu đài cát trên sa mạc.
Giản Lục đứng ngoài tường cát ngắm nhìn sa mạc buổi đêm, khuôn mặt tuấn tú nhuốm vẻ lạnh lùng, không ai biết cậu đang nghĩ gì, dù trông cậu thật đẹp và hoàn mỹ nhưng người ta chẳng dám tới gần, song nhìn lâu lại sinh ra cảm giác yên tâm, thật là mâu thuẫn.
“Giản, anh đang nhìn gì thế?” Hynes lại gần, ôm lấy bờ vai cậu, hơi thở lướt qua tai.
Giản Lục mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, đáp: “Nghĩ đến đại lục Olaven, không biết chúng ta có kịp tham dự lễ tốt nghiệp không.”
Họ đã là sinh viên năm bảy, sau đợt Giao lưu Phép–Võ, một năm còn lại có thể tự do hoạt động, Giản Lục định ở lại Remulas trong năm cuối cùng, sau đó tốt nghiệp rồi đi. Nhưng không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện, họ tới Vùng đất bị lãng quên đã xấp xỉ nửa năm.
“Yên tâm đi, đây đâu phải chuyện gì to tát.” Hynes cười: “Chờ thêm hai tháng nữa là chúng ta đi được rồi.”
Giản Lục nhìn y, y cũng quay sang nhìn cậu, đôi mắt đong đầy vẻ dịu dàng làm say lòng người.
Cậu lại ngoảnh mặt đi.
Những người khác thấy họ đứng ngoài tường cát thì chẳng dám quấy rầy, nhưng nhìn từ xa, ai nấy đều có cảm giác bầu không khí lượn lờ quanh hai chàng trai rất kỳ lạ. Tuy có vài nam giới quý tộc thích nuôi người hầu nam, nhưng rõ ràng thanh niên tóc bạc không phải hầu nam mà là một Pháp sư tài giỏi, cách hai người chung đụng cũng không giống đôi chủ tớ.
Nhất thời họ không rõ hai người có quan hệ gì.
Chỉ thành chủ Walton thường hay tiếp xúc với Hynes biết rõ đây là một đôi nam nam khốn nạn, song ông nhắm mắt làm ngơ.
Ban đêm, khi vào lều nghỉ ngơi, Hynes làm phép thử trước, nhận thấy hôm nay Giản Lục không tức giận, bèn vui vẻ ôm cậu ngủ.
“Không được động tay động chân.” Giản Lục cảnh cáo.
“… Vâng.”
Hynes hậm hực ra mặt khiến Giản Lục đau cả đầu, cậu cố kiềm chế như thành chủ Walton để không đá bay y, nhắm mắt lại ngủ, xem như không biết gì.
Khi cậu đã ngủ sâu, Hynes lập tức táy máy, thập thò gần khóe môi cậu vừa hôn vừa hít, thậm chí quá đáng đến mức lật người cậu lại, để hai người quay mặt vào nhau, kéo chân cậu đặt lên người mình, dí thứ nóng bỏng đến cương cứng vào giữa hai chân cậu, chọc lên chọc xuống…
Y hành động rất cẩn thận, chăm chú nhìn mặt thanh niên trong lòng mình, cố gắng không đánh thức cậu.
Dạo gần đây họ ngủ cùng giường, theo cách nói của Hynes là để cậu nhanh chóng chấp nhận y, vả lại trạng thái tinh thần của Giản Lục không ổn cho lắm, nhờ có Hynes khỏe như trâu ở bên, không phải lo lắng nguy hiểm nên ban đêm ngủ rất sâu, khiến y đạt được mục đích. Còn Giản Lục thì không biết con rồng mưu mô giả vờ đáng thương, vô tội khi cậu tỉnh táo lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ thế này, nếu biết, chắc cậu không bao giờ cho y leo lên giường nữa.
Vì lợi ích của bản thân, Hynes đành phải lén lút vào những lúc cậu ngủ.
Sau khi bắn ra, khắp không gian thoang thoảng mùi tinh dịch của nam giới.
Hôm sau, Hynes sảng khoái tinh thần, còn Giản Lục ngáp liên miên, hơi uể oải.
Walton thấy vậy thì ôm ngực, tiếp tục nhắm mắt làm ngơ. Để thành chủ thẳng nam nhiệt huyết chính trực ngày ngày chứng kiến một cặp gay chim chuột với nhau, đúng là thử thách sức chịu đựng của trái tim hắn.
Hynes ngồi trên lưng côn trùng ôm Giản Lục vào lòng, quấn cậu trong một chiếc áo choàng dày, nói với cậu: “Anh không khỏe lắm, ngủ tiếp một lát đi, tới nơi em gọi anh dậy.”
Giản Lục cũng cảm thấy chuyến hành trình trên lưng côn trùng vô cùng buồn tẻ, sức khỏe cậu lại không tốt, không xốc nổi tinh thần, bèn không gắng gượng nữa mà ngủ thiếp đi.
Trong lúc cậu ngủ, hiển nhiên là Hynes không bỏ qua cơ hội, cúi đầu hôn hít lên mặt cậu.
Đến chiều, cuối cùng đoàn người cũng tới thành trung tâm.
Thành trung tâm lớn gấp trăm lần thành Fiq, thậm chí tường thành không xây bằng đá mà làm từ một loại vật liệu đặc biệt cực kỳ vững chãi, có thể đỡ được một chiêu của Đại pháp sư, đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy màu kim loại lạnh lẽo khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Cổng chính thành trung tâm rộng mở, rất nhiều người đứng ở cổng thành đón thành chủ của họ trở về.
Thành chủ Walton dẫn đầu nhảy xuống từ côn trùng bay, sau đó đứng bên cạnh, tạo dáng cung kính đón chào, khiến các cư dân đứng đón thành chủ quay sang nhìn nhau, không biết người kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến thành chủ của họ nghênh đón bằng lễ nghĩa bậc này, đến thủ lĩnh người Satog cũng chưa được như vậy.
Trong ánh mắt của cư dân thành trung tâm, một thanh niên tóc vàng nhảy xuống từ trên lưng côn trùng, áo choàng sau lưng tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp. Y có một gương mặt cực kỳ tuấn tú, tóc vàng mắt xanh, màu sắc tươi sáng như ánh mặt trời trong truyền thuyết, khi cười trông vừa đẹp trai lại dịu dàng, khiến người nhìn có thiện cảm.
Ai nấy đều tập trung nhìn vào thanh niên tóc vàng, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và khí chất của y, và rồi thắc mắc không hiểu vì sao thành chủ cung kính với thanh niên trẻ tuổi này đến mức phải đích thân đón y vào thành.
Chẳng mấy chốc, họ phát hiện thanh niên này còn ôm một người trong lòng, người nọ được quấn trong một chiếc áo choàng thêu ma văn, không ai nhìn rõ mặt cậu, thậm chí không biết cậu là nam hay nữ.
“Stuttgart, cậu ấy sao vậy?”
Những người khác chỉ thầm đoán trong lòng, còn Alger đứng trong đoàn nghênh đón thì hỏi thẳng ra, Quintina đứng cạnh hắn cũng lộ vẻ quan tâm.
Hynes hờ hững đáp: “Anh ấy không được khỏe, ta để anh ấy ngủ thêm một lát.”
Chuyện Giản Lục không khỏe, những người vào rừng Ma đều biết đến, bởi lẽ chẳng ai giống cậu, đang làm bỗng ho ra máu, ngày một gầy đi, tuy dạo này trông đã khá lên chút nhưng vẫn chưa trị tận gốc.
Trong ánh mắt của bao người, Hynes thản nhiên ôm người trong lòng vào thành.
Khi tỉnh lại, Giản Lục phát hiện trời đã tối.
Cậu ngồi ngây ra trên giường một lát rồi mới thận trọng quan sát xung quanh, đây là một gian phòng cực kỳ lộng lẫy, ngoài vật liệu xây dựng hơi khác thì rất giống với kiến trúc cung đình của đại lục Olaven, có thể khẳng định nơi này là phủ thành chủ của thành trung tâm.
Giản Lục đưa tay xoa đầu, vì ngủ nhiều nên cậu thấy hơi nặng đầu, khi cậu xốc chăn lên định xuống giường, chợt thấy cửa phòng mở ra, Hynes bưng một cái khay bước vào.
“Giản, anh dậy rồi à.” Hynes thấy cậu tỉnh thì nở một nụ cười, đặt khay sang bên cạnh, tới gần đỡ cậu.
Giản Lục đẩy tay y ra, cậu cảm thấy mình chưa yếu đến mức cần người đỡ, đứng dậy, vừa vào phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu, vừa dùng chân đá Hynes có ý định đứng xem ra ngoài.
Cậu cảm thấy gần đây mình ngày càng bạo lực, nhưng sự đeo bám của Hynes khiến cậu không tài nào kiềm chế nổi.
Khi cậu sạch sẽ gọn gàng bước ra, Hynes đã dọn xong cơm chiều.
“Tới thành trung tâm bao lâu rồi? Sao không gọi ta dậy?” Giản Lục ngồi vào bàn ăn và hỏi.
Hynes nhìn cậu cười giòn: “Từ chiều, em thấy anh không được khỏe nên để anh ngủ thêm.”
Nghe vậy, mắt Giản Lục nheo lại, chắc chắn y giở trò gì đó mình mới ngủ say như chết, cậu không khỏi nhớ lại khoảng thời gian ở Remulas, mỗi lần chung chăn gối với Hynes đều ngủ rất ngon, vừa nhắm mắt đã đến hừng đông, bây giờ ngẫm lại, chắc chắn là do tên này táy máy tay chân.
Còn việc Hynes làm gì cậu trong khi cậu ngủ say như chết, Giản Lục không muốn nghĩ đến.
Vừa dùng bữa tối xong, cửa phòng đã bị gõ vang, Quintina và Alger cùng tới thăm cậu.
Trong phủ thành chủ đâu đâu cũng có tai mắt, Alger rất vui lòng để những người đó nhìn thấy tình bạn bè thắm thiết giữa mình và bọn Giản Lục, vậy nên khi tới thăm cũng chỉ vô tư dẫn Quintina tới gõ cửa.
Đám Walton biết suy nghĩ của thanh niên này, không ai nói gì, thậm chí còn mong nhờ vào Alger để tạo quan hệ tốt với hai người Giản Lục, bởi lẽ sau này còn rất nhiều vấn đề cần hợp tác. Vậy nên trong tình huống song phương cùng sẵn lòng, không khí giữa hai bên đều rất hòa hợp.
Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Giản Lục, hai người nói về thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ, hy vọng đến lúc đó có thể nhận được lời chúc phúc từ họ, dẫu sao, trong việc hai người nên duyên vợ chồng, Hynes có vai trò như bà mối, tất cả cũng nhờ có y thúc đẩy.
Khi họ ra về, Giản Lục đưa món quà mình chuẩn bị cho Quintina, nói: “Quintina, chúc cô ngày mai sẽ là một cô dâu xinh đẹp.” Với chuyện cả đời chỉ có một lần của người con gái, Giản Lục không tiếc rẻ mấy câu nói.
Quả nhiên Quintina rất xúc động, rơm rớm nước mắt kéo tay áo cậu, hiển nhiên đã coi Giản Lục như người lớn trong nhà. Cha mẹ cô đã hi sinh trong một cuộc nổi loạn của côn trùng từ khi cô còn rất nhỏ, người thân thiết nhất chỉ có thầy giáo, nhưng thầy có rất nhiều học sinh, cô chỉ là một người không nổi bật trong số đó, cứ thế lay lắt lớn lên.
Thế rồi gặp được Giản Lục, được Giản Lục cứu mấy lần, cô cực kỳ cảm động, không biết tự lúc nào đã ỷ lại cậu, coi cậu là người nhà.
Hynes và Alger đứng cạnh nhìn, đều hơi ghen, do đó mỗi người kéo một người, tách họ ra.
“Bọn ta đi đây, các cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Alger túm lấy Quintina hãy còn đang quyến luyến, kéo cô đi, rất ra dáng một tổng tài bá đạo.
Nhìn cảnh ấy, Giản Lục thấy buồn cười, chẳng phải tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ phiên bản thế giới phép thuật đây sao, cậu cũng chẳng ngờ rằng cuối cùng Alger và Quintina lại đến với nhau, phải nói là Hynes đã làm một chuyện rất ý nghĩa, tuy căn nguyên bắt nguồn từ sự hẹp hòi và lòng ghen tị của y.
Hôm sau, hôn lễ được tổ chức như dự kiến.
Giản Lục và Hynes chỉ cần lộ mặt là được, không cần tham gia từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc như những người khác, điều này khá hợp ý họ, nhưng cũng phải giữ thể diện cho Quintina, kẻo vài người nhanh nhảu cho rằng Quintina không có ai chống lưng rồi bắt nạt cô.
Tiệc cưới có rất nhiều người tham gia, thậm chí người Satog mà Giản Lục nghĩ rằng không tới cũng tới.
Giản Lục nhìn những người được gọi là người Satog, rõ rành rành là Ma tộc, nhưng hơi khác Ma tộc chút ít, đó là trên đầu họ không có sừng, khiến cậu bỗng thấy là lạ.
“Nhìn gì vậy?” Đôi mắt của Hynes vẫn luôn dõi theo cậu, thấy cậu nhìn người Satog, lại bắt đầu nổi cơn ghen, hỏi nhỏ: “Họ có gì đẹp? Chỉ là đám Ma tộc bị Thần Ma bỏ rơi mà thôi, ngoài sức khỏe ra, trên người không có lấy chút năng lượng phép thuật nào.”
Giản Lục hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, ngày trước Vùng đất bị lãng quên là chiến trường của Nhân loại và Ma tộc, có Ma tộc cũng không lạ, chỉ không ngờ sự tiến hóa của côn trùng khiến Ma tộc và Nhân loại buộc phải hợp tác để chiếm không gian sống. Ma tộc cũng bị Vùng đất bị lãng quên cải tạo thành dáng vẻ hôm nay, trở nhành một chi của Ma tộc, hay chính là người Satog.
Nhìn những người Satog, Giản Lục trầm ngâm.
Quả nhiên, hôn lễ còn chưa kết thúc, một người Satog có khí thế mạnh mẽ trong số đó đã lại gần họ.
Người này rất mạnh, khí thế cũng không thua kém những bậc thầy thành Wall của Vùng đất bị lãng quên, có lẽ hắn là bậc thầy của người Satog.
“Thưa quý ngài đáng kính.” Người Satog nọ chào họ như một quý tộc Nhân loại, đôi mắt đỏ rực nhìn họ chằm chằm: “Không biết hai ngài có thể dành thời gian trò chuyện không?”
Hynes cầm trong tay một loại rượu côn trùng của Vùng đất bị lãng quên, y nhướng mày rồi nhìn sang thành chủ Walton cũng đang bước về phía họ, sau đó nâng chén với Walton, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tối nghĩa.
Giản Lục hờ hững đứng đó, liếc qua nụ cười trên môi Hynes, có linh cảm thằng nhóc này lại bắt đầu giở trò.