Edit: Vân Hinh Du
Bác sĩ Trần cũng khiếp sợ mà nhìn về phía Hạ Tịch Nhan.
Thực rõ ràng bác sĩ Trần cùng Hạ Tịch Nhan đều nghĩ tới cùng một chuyện.
"Tay cô ấy chảy máu." Lăng Vân Tiêu đạm nhiên nói lại lần nữa.
Đại ca, phiền toái anh nói chuyện có thể hay không dùng một lần nói rõ ràng.
Hạ Tịch Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của mình, miệng vết thương chỉ là trầy da chảy một chút máu, không có gì trở ngại.
Khi Bác sĩ Trần xử lý vết thương cho Hạ Tịch Nhan, nhỏ giọng đối Hạ Tịch Nhan mở miệng, "Tịch Nhan, em cũng nên hiểu chuyện, Vân Tiêu phải quản lí công ty lớn như vậy, còn phải chiếu cố em, hắn cũng không dễ dàng, đừng lại cùng hắn náo loạn."
Nguyên chủ vì tên con trai riêng kia, thật đúng là làm đến muốn chết, liều mạng mà lăn lộn Lăng Vân Tiêu.
Từ quầng thâm xanh đen của Lăng Vân Tiêu, có thể thấy được tên kia đã thật lâu không hảo hảo ngủ một giấc.
Hạ Tịch Nhan gật gật đầu.
Bác sĩ Trần nhìn cô gật đầu, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.
"Nếu buổi tối còn không có hạ sốt, nhớ rõ gọi điện thoại cho tôi." Bác sĩ Trần rời đi trước dặn dò Hạ Tịch Nhan.
Nếu là trước đây bác sĩ Trần sẽ không tin tưởng Lăng Tịch Nhan, nhưng hắn phát hiện hôm nay Lăng Tịch Nhan có chút khác, cô là thật sự quan tâm Vân Tiêu, hắn mới yên tâm đem Vân Tiêu giao cho cô chiếu cố.
"Em biết." Hạ Tịch Nhan gật gật đầu.
Trải qua chốc lát, Lăng Vân Tiêu đã ngủ rồi.
Đi không ra phòng nên Hạ Tịch Nhan chỉ có thể ngồi ở mép giường xem Lăng Vân Tiêu ngủ.
Trải qua một chuyến vừa rồi, di động loại đồ vật này cô không dám đụng vào nữa.
"Ký chủ, còn tốt cô không có việc gì, bằng không ta sẽ lương tâm bất an." Hệ thống thanh âm vang lên.
"Ha hả" Hạ Tịch Nhan cảm thán hệ thống, "Đừng nói giỡn, ngươi còn có lương tâm sao!"
Vừa rồi khi cô gặp nguy hiểm, hệ thống rác rưởi thân ảnh đều không thấy.
"Ký chủ, đừng tức giận, liền tính vừa rồi ta ra đó, tác dụng cũng không lớn, cô lại không có tích phân, đổi không được thương phẩm."
"Đây là lý do vừa rồi ngươi biến mất, có phải hay không vừa rồi ta bị nam chủ giết, ngươi cũng không kêu một tiếng." Hạ Tịch Nhan bây giờ vẫn còn tức giận.
"Như thế nào sẽ như vậy, ký chủ, ta tin tưởng năng lực của cô, cô nhất định có thể lay động nam chủ."
"Ta thật đúng là cảm ơn lòng tin của ngươi." Hạ Tịch Nhan trợn trắng mắt.
"Ký chủ, ta thật sự không có tâm muốn hại cô." Hệ thống ủy khuất.
"Ngươi chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, xem nam chủ tra tấn ta như thế nào." Hạ Tịch Nhan một chút đều không tin hệ thống rác rưởi kia.
Nó hố cô còn ít sao!
"Ký chủ, oan uổng a, đây là không thể nào."
"Câm miệng, ta hiện tại không muốn nghe tiếng của ngươi." Hạ Tịch Nhan nhìn chằm chằm nước thuốc đang treo lên, tùy ý ứng phó một câu.
Ngồi yên có chút nhàm chán.
Hạ Tịch Nhan tầm mắt lại về trên người Lăng Vân Tiêu.
Gia hỏa này lúc ngủ thực vô hại, không có một chút tính công kích.
Có thể là bởi vì sinh bệnh, hắn thoạt nhìn có vài phần yếu ớt.
Ngẫm lại cảnh ngộ của Lăng Vân Tiêu, kỳ thật hắn cũng rất đáng thương, chính mắt nhìn thấy mẫu thân chết ở trước mặt, còn gặp mẹ kế trường kỳ ngược đãi, tính cách của hắn trở nên âm trầm cũng là khó tránh khỏi.
Người như Lăng Vân Tiêu càng thêm khát vọng ấm áp đi, cho nên hắn mới đối xử với nguyên chủ tốt như vậy, hy vọng từ trên người nguyên chủ thu được chút ấm áp, nhưng trong lòng nguyên chủ lại chỉ có đứa con riêng kia.
Chờ nước thuốc truyền hết, Hạ Tịch Nhan giúp Lăng Vân Tiêu nhổ kim tiêm.
Thời điểm cô vừa muốn lấy bình thuốc không cùng kim tiêm vứt đi, nhìn đến Lăng Vân Tiêu cau mày, bộ dáng đầy thống khổ, cho rằng bệnh tình của hắn lại tăng thêm.
Sốt cao này không phải chuyện nhỏ, nếu là cháy hỏng đầu óc, cô còn công lược như thế nào a.
Hạ Tịch Nhan duỗi tay sờ lên trán Lăng Vân Tiêu, cảm thụ một chút độ ấm của hắn.
Cánh tay bị một bàn tay to bắt lấy, hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, phát ra quang mang hung ác.
25/8/2020
Min: wp lỗi quá, lưu 1 chương nó phân thân ra 3 chương như nhau xoá mãi khom đc huhu
Tui chăm thế này thì các tình iu nhớ phải vote và cmt cho tui đó nhé.