Nghe Từ Sách nói, Tô Vãn trầm mặc, mà Bạch Dạ một bên lúc này cũng khôi phục bình tĩnh: “Thiếu chủ, ngươi yên tâm, ta sẽ hành sự vô cùng cẩn thận, cho dù ta bị thương, ta cũng sẽ không liên lụy tới ngươi một phân một hào.”
“Không được."
Nghe Bạch Dạ nói, Hiên Viên Thời vẫn như cũ đôi mắt lạnh băng: “Bạch Dạ đại ca, phương pháp của huynh quá nguy hiểm, nếu huynh một hai phải làm như vậy, để ta phối hợp với các ngươi đi!”
Khi nói chuyện, tóc đen Hiên Viên Thời phất phới lên, ở quanh thân nàng bắt đầu có vô số huỳnh quang vờn quanh. Tại một khắc này, thời gian phảng phất bị chậm lại, Tô Vãn thậm chí rõ ràng nhìn được quỹ đạo tóc đen của nàng bay múa.
Đây là……
Pháp tắc thời gian!
Thời! Mắt thấy Hiên Viên Thời thế nhưng không màng tất cả mở ra pháp tắc thời gian của chính mình, Bạch Dạ cũng không dám chậm trễ, thừa dịp tốc độ thời gian chậm lại, hắn có thể càng thêm tinh chuẩn thi triển pháp thuật của mình.
Ở thời điểm thời gian bị vô hạn kéo dài, Bạch Dạ tinh chuẩn rút ra linh hồn chi lực của Từ Sách, ngưng kết thành ba giọt tinh huyết.
Tô Vãn cảm thấy mình phảng phất đã trải qua một thế kỷ, mà trên thực tế, thời gian vừa rồi chỉ mới có ba phút!
Ba phút thời gian, Bạch Dạ hoàn thành pháp thuật của hắn, Từ Sách cũng bình yên vô sự, mà Hiên Viên Thời một bên lại một đầu tóc đen biến thành tóc bạc như tuyết.
Dưới mái tóc bạc là sắc mặt thanh lãnh mệt mỏi của thiếu nữ, khóe môi còn mang theo máu tươi.
“Thời.”
Bạch Dạ há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, Hiên Viên Thời lại vẫy vẫy tay với hắn.
“Đừng lo cho ta, ta không sao, Bạch Dạ đại ca huynh mau mở phong ấn đi!”
Nhìn thân thể Hiên Viên Thời lung lay sắp đổ, ánh mắt Bạch Dạ phức tạp, sau đó xoay người đem tinh huyết của Từ Sách nhỏ lên trên hoa văn cửa đá.
Lúc này đây, toàn bộ cửa đá đều đang kịch liệt rung động, cảm giác dưới chân chấn động, làm bốn người đều trọng tâm không vững, Hiên Viên Thời một bên vốn thể lực chống đỡ không nổi là người đầu tiên ngã quỵ xuống.
“Ngươi không sao chứ?”
Từ Sách một cái lắc mình liền ôm lấy thân hình đơn bạc gầy gò của nàng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ trong lòng ngực, Từ Sách ngưng ánh mắt.
“Ngươi vì sao muốn làm như vậy?”
Loại chuyện quên mình vì người này, Từ Sách xuyên qua nhiều thời không như vậy, tuy rằng cũng từng gặp được, nhưng hắn vẫn luôn không thể lý giải loại tình cảm phức tạp này.
Hắn cùng Hiên Viên Thời bất quá cũng chỉ gặp qua vài lần, nàng vì sao muốn giúp mình như vậy?
Chỉ là vì nguyện trung thành với Liệt Viêm Tiên Tôn sao?
Lúc này, nghe Từ Sách hỏi, Hiên Viên Thời cười cười: “Thiếu chủ, ta đã chờ đợi ngươi 5000 năm, từ đây về sau, ngươi ở nơi nào, ta liền ở nơi đó, trừ phi…… Ta chết.”
Có một vài người chính là cố chấp như vậy, Hiên Viên Thời không thể nghi ngờ chính là một nữ tử cố chấp.
Nghe nàng nói, Từ Sách rũ mắt: “Ta không có tâm, không có tình cảm, ta không đáng để bất kỳ ai vì ta mà trả giá, bởi vì, ta không hiểu làm sao để báo đáp các ngươi.”
“Không, ngươi hiểu.”
Phía sau truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Tô Vãn: “Từ Sách, ngươi có tâm, ngươi hiểu.”
Tuy rằng Tô Vãn cũng đã một lần tin lời đồn đãi ở tổng bộ, cho rằng Từ Sách không có tâm, nhưng sau khi biết lão quỷ chính là Từ Sách, nàng liền cảm giác được, Từ Sách cũng là người có tình cảm, nếu không, hắn cũng sẽ không xuất hiện ở thế giới kia, càng sẽ không lặp đi lặp lại cứu mình nhiều lần như vậy.
Cho nên, hắn hẳn là có tâm, chỉ là tâm hắn……
“Ngươi có tâm, chẳng qua chính ngươi không biết mà thôi, bởi vì thất tình lục dục của ngươi bị người khác phong ấn.”
Cửa đá mở ra khói đặc tan đi, một thân ảnh màu đỏ phiêu nhiên xuất hiện ở trước mặt bốn người.
Nam nhân ôn nhuận ung dung, như trích tiên trong tranh thủy mặc đi ra, hắn mỉm cười đi tới, phảng phất đạp vỡ thời không và hư không, dưới chân có vô số Nghiệp Hỏa Hồng Liên đang làm càn nở rộ, yêu dị vô cùng.
Ôn nhu rồi lại tà nịnh, đây, chính là Liệt Viêm Tiên Tôn!
“Chủ thượng!”
Nhìn thấy thân ảnh Liệt Viêm Tiên Tôn, Bạch Dạ lập tức quỳ xuống, mà Hiên Viên Thời được Từ Sách ôm ở trong ngực cũng giãy giụa quỳ xuống bái.
Liệt Viêm Tiên Tôn cười cười, nhẹ nhàng giơ tay bắt được thân thể gầy yếu của Hiên Viên Thời tới trước mặt mình.
“Thời, ngươi thật đúng là một đứa trẻ làm người ta nhọc lòng.”
Liệt Viêm giơ tay dùng bàn tay thon dài hữu lực của mình nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Hiên Viên Thời, ngay sau đó tóc nàng lấy mắt thường có thể thấy được dần dần từ màu ngân bạch lại khôi phục thành màu đen nhánh.
Chiêu này làm Tô Vãn và Từ Sách cũng đều nhịn không được ghé mắt.
Đây không phải pháp thuật, mà là pháp tắc.
Thời gian hồi tưởng pháp tắc! Đây là cái hiếm thấy nhất cũng lợi hại nhất của pháp tắc thời gian.
Buông lỏng tóc dài của Hiên Viên Thời, ánh mắt Liệt Viêm dừng ở trên người Từ Sách.
“Sách Nhi.”
Khi gọi tên con trai mình, ngữ khí Liệt Viêm lại không ôn nhu, ngược lại có chút lạnh băng thấu xương: “Là ai phong ấn tâm ngươi? Có phải Thích Việt hay không?”
Thích Việt?
Nghe Liệt Viêm nói, ánh mắt Từ Sách chợt lóe, trong lòng hồ nghi: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Hửm?”
Cảm giác được Từ Sách đối với mình lạnh nhạt, Liệt Viêm nheo nheo mắt, sau đó ánh mắt hắn lại đột nhiên sáng ngời, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tô Vãn vẫn luôn đứng ở phía sau Từ Sách.
“Là hơi thở Thấm Nhi! Tiểu yêu, trên người ngươi vì sao lại có hơi thở A Thấm?”
Ánh mắt Liệt Viêm sắc bén như bảo kiếm, phảng phất tùy thời muốn đâm thủng thân thể Tô Vãn.
“Này……”
Tô Vãn chậm rãi nâng tay mình lên, lộ ra lắc tay kim sắc kia: “Tiên Tôn, ngươi nói chính là cái này?”
Đây là lắc tay Từ Thấm!
Liệt Viêm Tiên Tôn vẫy tay một cái, cái lắc tay vẫn luôn đi theo Tô Vãn qua vài thế giới không thể tháo xuống liền tự động rời khỏi cổ tay của nàng, về tới trong lòng bàn tay Liệt Viêm Tiên Tôn.
Cảm ứng trong tay truyền đến hơi thở của người yêu, ánh mắt Liệt Viêm Tiên Tôn trở nên có chút phức tạp ưu thương: “Sách Nhi, mẫu thân ngươi đâu? Vì sao pháp bảo nàng lại ở trong tay người khác?”
Lắc tay này chính là tín vật đính ước năm đó Liệt Viêm đưa cho Từ Thấm, hắn không tin người yêu mình sẽ tùy tiện đem thứ này chuyển giao cho người khác.
“Sau khi mẫu thân sinh hạ ta, không bao lâu liền qua đời, lắc tay này là ta đưa cho Tô Vãn!”
Nghe Liệt Viêm hỏi, Từ Sách nhàn nhạt trả lời một câu.
Từ Thấm đã chết?
Liệt Viêm Tiên Tôn cả người đều sững sờ tại chỗ, mà lúc này, lại có một thân ảnh màu đỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người, đây là một nữ nhân mặc hồng y dịu dàng xinh đẹp, nàng hình như cũng nghe được lời Từ Sách nói, cả người đều trở nên vô cùng đau thương: “Thấm Nhi tỷ tỷ đã chết? Này…… Sao có thể?”
“Hồng Ngọc!”
Nhìn thấy thê tử mình rốt cuộc xuất hiện, Bạch Dạ lập tức kích động chạy tới, ôm chặt lấy người yêu của mình.
“Bạch Dạ.”
Cảm giác được nước mắt ấm áp của nam nhân, âm thanh Hồng Ngọc cũng dần dần run rẩy: “Bạch Dạ, Bạch Dạ, chàng có khỏe không? Chúng ta, con của chúng ta, con bé vẫn ổn chứ?”
“Ta rất tốt, Tiểu Mai Hoa cũng rất tốt.”
Bạch Dạ lẩm bẩm nói nhỏ, vừa nói một bên theo bản năng ôm chặt người trong lòng ngực.
5000 năm, hắn đợi lâu như vậy rốt cuộc chờ tới ngày này.
“Hồng Ngọc, nàng rốt cuộc đã trở lại! 5000 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Dạ không tự chủ được hỏi ra nghi vấn giấu ở đáy lòng, cái nghi vấn này vẫn luôn làm bối rối hắn 5000 năm.
Năm đó……
Thần sắc Hồng Ngọc trở nên có chút phức tạp: “Năm đó, Thấm Nhi tỷ tỷ sắp lâm bồn……”
Theo âm thanh nhẹ nhàng của Hồng Ngọc, chuyện cũ 5000 năm trước, chân tướng 5000 năm trước, từng chút hiện lên trước mặt mọi người.
~~~~~~~