Edt: Mítt
~~~~~~~~
“Đoạn Khánh Phong, ngươi đi tìm chết!”
“Hàn Vũ, đây là ngươi tự tìm!”
Lúc này, Hàn Vũ và Đoạn Khánh Phong mở ra hình thức đấu 1 vs 1, Tô Vãn một bên lập tức lui về phía sau, một bên đón Cưu đến bên người mình, tính ngồi ở hàng phía trước xem vai chính làm sao vả mặt đệ tử tinh anh của tông môn lớn, cái này tuyệt đối đáng xem.
“Tiểu Thanh, ngươi đoán xem bọn họ ai sẽ thắng?”
Cưu nhìn Hàn Vũ đỏ đôi mắt, nhịn không được có chút lo lắng hỏi một câu: “Hàn Vũ hắn sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Ngươi quan tâm hắn?”
Tô Vãn vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn Cưu một cái, đóa hoa ăn thịt người này thế nhưng cũng biết quan tâm người khác? Hơn nữa đối phương còn là một nam nhân? Chẳng lẽ nàng……
Hình như không chú ý tới phức tạp trong mắt Tô Vãn, Cưu lập tức dựa vào bên người nàng thở dài một hơi: “Tiểu Thanh, ngươi không biết đâu, máu tên kia á, thì ra là đồ bổ đó! Bổn tọa thật muốn uống, nếu chết thì không còn mới mẻ gì nữa, hơn nữa dinh dưỡng cũng không phong phú, còn không thể tái sinh!”
Tô Vãn:……
Quả nhiên là ta suy nghĩ nhiều, ngươi ngàn vạn lần đừng nên trông cậy vào một đóa hoa ăn thịt người có thể cùng nam chủ nói chuyện yêu đương.
“Cưu tỷ tỷ, điều tỷ nói là thật sao?”
Lúc này nghe Cưu nói, âm thanh Tiểu Mai Hoa đặc biệt hưng phấn vang lên bên tai Tô Vãn.
“Ta cũng muốn uống, ta đã lâu chưa có uống máu, ta cảm giác cánh hoa của ta không còn đỏ nữa!”
“Không sao, việc này để ta lo.”
Nghe Tiểu Mai Hoa nói, Cưu lập tức vẻ mặt tự tin cười cười, sau đó nàng lại cười tủm tỉm nhìn Tô Vãn: “Tiểu Thanh, ngươi muốn uống một chút hay không?”
“Ta không cần.”
Tô Vãn lập tức lắc lắc đầu, nàng thật sự không thể hiểu nổi khát vọng đối với máu người của những thực vật này, chẳng lẽ đây là sinh ra đã có sẵn?
“Phanh!”
Ở thời điểm ba người đang thảo luận kho máu di động nam chủ đại nhân, đột nhiên một trận bạo liệt vang lên, bụi đất cuồng cuộn hỗn loạn vẩy ra cát đá nghênh diện mà đến!
“Cẩn thận, mọi người mau dùng linh khí hộ thể!”
Tô Vãn đã mở ra vòng linh khí hộ thể của mình, nhưng giây tiếp theo, linh khí hộ thể của nàng lại lập tức bị đục lỗ!
Em gái ngươi nha!
Nam chủ rốt cuộc dùng đại chiêu gì thế! Tàn nhẫn như vậy!
Dòng khí gào thét, cát đá hỗn loạn nghênh diện mà đến, Tô Vãn đang định móc bùa chú trong lòng ngực mình ra, một thân ảnh màu trắng đột nhiên bay tới trước người nàng, phong đạm vân khinh giơ tay, liền mở ra một cái vòng linh khí cực lớn, chắn tất cả những công kích bên ngoài.
Ách.
Nhìn hình bóng quen thuộc trước mắt, sắc mặt Tô Vãn thay đổi.
Thế nhưng là…… Công Tử Mạch!
Lúc này, Công Tử Mạch vô cùng tiêu sái trợ giúp Tô Vãn ngăn cản cát đá mỉm cười xoay người, ánh mắt đạm nhiên nhìn con rắn nhỏ trước mặt trợn mắt há hốc mồm ——
Mau hướng ta nhận sai, cầu ta bảo hộ, ta liền tha thứ cho ngươi!
“Chủ nhân!”
Ở dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của Công Tử Mạch, Cưu lập tức hưng phấn nhào tới.
“Chủ nhân người tới cứu ta, ta biết là người sẽ không bỏ lại ta, mặc kệ ta mà!”
Thừa dịp Cưu đi tới chặn tầm mắt Công Tử Mạch, Tô Vãn lập tức lặng lẽ xoay người muốn trốn chạy.
“Đứng lại.”
Phía sau truyền đến âm thanh tức giận áp lực của nam tử: “Con rắn nhỏ, còn không lập tức cút lại đây cho ta!”
Tô Vãn:……
Loại ngữ khí mệnh lệnh này là muốn kêu ta lăn qua nhận lấy cái chết sao?
Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao!
Tô Vãn quyết định không nghe hắn, chạy về phía mọi người trong môn phái là an toàn nhất, Công Tử Mạch hắn một mình cho dù có lợi hại thì cũng không thể chống lại toàn bộ Tử Dương phái đúng không!
Thấy Tô Vãn khăng khăng muốn chạy, nụ cười trên mặt Công Tử Mạch lập tức biến mất, thân ảnh hắn nhoáng lên, sau đó đã xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn: “Ta kêu ngươi lại đây, ngươi không nghe thấy sao?”
Giơ tay nắm cằm nàng, trong ánh mắt Công Tử Mạch mang theo âm lệ chưa bao giờ có.
Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Tô Vãn trong nháy mắt cương tại chỗ.
Ánh mắt này rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó……
Ở nháy mắt nàng thất thần, Công Tử Mạch đã xách tấm thân mảnh khảnh của nàng tới một bên tương đối an toàn.
“Còn nhớ rõ lời ta nói lần trước không? Hửm?”
“Ách.”
Tô Vãn nâng mi mắt, vẻ mặt lấy lòng nhìn Công Tử Mạch: “Công tử, người nói câu nào thế?”
“Ta nói rồi.”
Công Tử Mạch hơi khom người xuống trước mặt Tô Vãn.
“Lần sau gặp mặt, ta chắc chắn muốn mạng của ngươi!”
Tô Vãn:……
Câu này à! Tô Vãn tự nhiên là nhớ rõ, nhưng mà nghe Công Tử Mạch thế nhưng lại nhắc tới lần nữa, Tô Vãn xoay chuyển ánh mắt, lập tức đáng thương hề hề ngước mắt nhìn Công Tử Mạch.
“Công tử, người đừng giết ta! Ta lần trước thật sự không phải cố ý mà, hơn nữa người xem Thiên Nhi không phải đã tỉnh lại rồi sao? Còn tung tăng nhảy nhót! Như vậy đi, chờ ta sau này tu vi cao, ta lại đi tìm ngọc tủy quả vạn năm trả lại cho người được không?”
“A, ta còn muốn ngọc tủy quả vạn năm làm gì?”
Công Tử Mạch nhịn không được cười lạnh.
Ở ngay lúc này, trong đám người cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi ——
“Đoạn sư huynh!”
“Đoạn sư huynh!”
Thì ra ở dưới đại chiêu của nam chủ đại nhân, vị tân lang Đoạn Khánh Phong kia cũng treo, ngươi nói xem ngày đại hỉ thế này, tân lang tân nương cùng nhau lãnh cơm hộp, người chọn ngày thành hôn hôm nay cho bọn họ tuyệt đối là không có ý tốt mà!
“Nghiệp chướng! Dám giết tôn nhi của ta!”
Trong tiếng kêu gọi bi thương của mọi người, đột nhiên có một âm thanh già nua phẫn nộ vang lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh như tia chớp từ trong sơn môn bay vút ra ——
Đánh chết tiểu nhân, lại tới lão nhân!
Thật đúng là xu hướng của một nhân vật tu chân đánh quái thăng cấp mà!
Tô Vãn nhấp nhấp môi, nam chủ giống nhau đều trong lúc này không chịu khuất nhục, sau đó có một Quý nhân tới tương trợ, bình an thoát hiểm, ngày nào đó lại trở về trả thù.
Tô Vãn đang phun tào, Hàn Vũ liền bị gia gia của Đoạn Khánh Phong đánh phun máu.
Mắt thấy nam chủ đại nhân hơi thở mỏng manh ngã trên mặt đất, Tô Vãn nhịn không được nhìn nhìn khắp nơi, Quý nhân đang nơi nào thế nhỉ?
À, không phải là vị bên người mình chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Vãn nhịn không được ngước mắt nhìn Công Tử Mạch vài lần.
Cảm giác được Tô Vãn nhìn chăm chú, Công Tử Mạch lại lộ ra hình thức cười ôn nhuận.
"Ngươi đừng nhìn ta, nhìn ta ta cũng không cứu hắn.”
Tất cả tình địch hư hư thực thực gì đó đều nên chết hết đi.
Ách.
Công Tử Mạch luôn cảm thấy suy nghĩ này của mình có chút kỳ quái, mà mặc kệ, tóm lại hắn sẽ không đi cứu nam chủ đại nhân, quản hắn sống hay chết làm gì!
A.
Cảm giác được cảm xúc của Công Tử Mạch, Tô Vãn cũng ngẩn người.
Hay là mình ngay từ đầu đã đoán sai, Công Tử Mạch thật sự không phải nhiệm vụ giả?
Hoặc là hắn căn bản không biết thân phận Hàn Vũ?
Ở thời điểm Tô Vãn chần chờ, chân trời phương xa bỗng nhiên vang lên một trận tiếng nhạc mờ ảo, sau đó ánh sáng đầy trời rơi xuống, một nữ tử áo vàng đẹp như thiên tiên từ trên trời giáng xuống.
“Đoạn trưởng lão, chớ làm tổn thương tánh mạng của hắn!”
Thanh âm của nữ tử linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, giống như con người của nàng, không dính khói lửa phàm tục.
Khi mọi người ở đây nhìn thấy bộ dáng nữ tử đều ngây ngẩn cả người.
Lại có một người ngoại lệ.
Công Tử Mạch cau mày nhìn nữ tử áo vàng đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ nam chủ của thế giới này vẫn đi theo lộ tuyến hậu cung? Nếu không làm sao lại có mỹ nữ như mây như thế này!
Tưởng tượng đến đây, Công Tử Mạch càng không vui.
Xem ra cần phải đem con rắn nhỏ đi chỗ khác mới được, con rắn nhỏ này nói không chừng lúc nào đó lại bị người khác cướp mất.
Khụ khụ, đương nhiên, mình chỉ là vì bị nàng ăn một miếng ngọc tủy quả vạn năm, không trả hết nợ tuyệt đối không thể để nàng rời khỏi mình, ừm, cứ như vậy vui sướng quyết định.
~~~~~~~