Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 402: Tg19: tu chân thí luyện (18)




Edt: Mítt

~~~~~~~~

Thái Nhất môn cách Tử Dương phái cũng không quá xa, nếu như tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng linh lực ngày đêm không ngừng, ba ngày có thể tới nơi.

Lần này, Tô Vãn được trưởng lão ngoại môn phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ cũng rất đơn giản đó là đi tặng đồ, hơn nữa đồ vật bọn họ muốn đem đi tặng thật ra cũng không phải đồ vật đặc biệt quý trọng, chỉ là vị trưởng lão của Tử Dương phái muốn tặng lễ vật cho ngày đại hôn của sư điệt mình mà thôi.

Nói đến Thái Nhất môn, nó cùng với Tử Dương phái cũng có quan hệ sâu xa, hai Tổ sư gia của hai môn phái nghe nói là sư huynh đệ đồng môn, chẳng qua một người say mê kiếm tu, mà một người khác lại am hiểu bùa chú trận pháp mà thôi.

Sau đó hai người tách ra khai sơn lập phái, lúc này mới có trận kinh cửu thiên Tử Dương phái, và kiếm vũ trời cao Thái Nhất môn.

Bởi vì Tô Vãn ở trong môn phái luôn ru rú trong nhà, bề ngoài cũng thật lạnh nhạt, cho nên những đệ tử ngoại môn dưới tay nàng trừ bỏ Đổng Hiểu Dương đã quen thuộc với nàng, những người khác đều có chút sợ nàng, dọc theo đường đi mười người vẫn luôn trầm mặc đi về phía trước, cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Mà Tô Vãn không biết một điều, ở phía sau các nàng vẫn luôn có hai đạo thân ảnh, như bóng với hình.

"Ca ca."

Thiên Nhi nhìn ca ca mình vẫn luôn lạnh mặt, nàng lập tức chớp chớp mắt, nhược nhược nói: "Ca ca còn đang giận tẩu tẩu sao? Vì sao không đi tìm nàng vậy?"

Công Tử Mạch: "Tiểu hài tử thì biết cái gì."

Hắn thật đúng là sợ mình chạm vào nàng, sẽ nhịn không được muốn giết chết nàng.

Khụ khụ.

Được rồi, thật ra Công Tử Mạch thực rối rắm nha!

Hắn chưa từng rối rắm như vậy, tiến vào nhiệm vụ đã mười mấy năm, hắn cũng gặp được mười mấy nhiệm vụ giả, trừ những người có tu vi cao hơn mình, mình rất bình tĩnh gặp thoáng qua họ, những người có tu vi thấp, người nào không phải trong một giây bị mình giết chết!

Cố tình con rắn nhỏ này, mình không chỉ không hạ thủ được, lại còn bị nàng hố.

Lúc này, ngóng nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, Công Tử Mạch nhịn không được có chút xuất thần......

Ba ngày sau, Tô Vãn mang theo người rốt cuộc đã đi tới bên ngoài sơn môn Thái Nhất môn, chỉ là mười phần không khéo chính là, đoàn người vừa đến dưới sơn môn thì nhìn thấy các đệ tử của Thái Nhất môn đang vây quanh hai người nào đó đánh nhau đến kịch liệt.

Liếc thấy bóng người màu đỏ trong đám người, ánh mắt Tô Vãn ngưng lại.

"Là Cưu tỷ tỷ."

Âm thanh Tiểu Mai Hoa ở trong đầu Tô Vãn vang lên.

Mấy ngày này nàng cũng đang tĩnh tâm tu luyện, nếu không phải lần này Tô Vãn cần ra cửa, Tiểu Mai Hoa cũng sẽ không xuất quan đâu.

"Thanh chấp sự."

Mọi người phía sau tự nhiên cũng thấy được tình huống trước mắt, Đổng Hiểu Dương nhịn không được dựa vào bên cạnh Tô Vãn nhẹ nhàng hỏi một câu: "Hai người kia thoạt nhìn tu vi rất cao, Thanh chấp sự, chúng ta có thể làm bộ như không nhìn thấy được không?"

Tô Vãn:......

Ngươi đây có bao nhiêu sợ chết hả!

Thân!

"Con rắn nhỏ, không, Tiểu Thanh! Tiểu Thanh mau tới cứu mạng đii!"

Không chờ Tô Vãn trả lời Đổng Hiểu Dương, Cưu bị người vây công đã lớn tiếng cầu cứu Tô Vãn!

Tô Vãn:......

Quả nhiên, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Ngươi khẽ thôi, chờ ta âm thầm đến cứu ngươi không tốt sao? Một hai phải kêu tên ta? Lên không? Có nên lên không?

Đờ mờ!

Vẫn nên lên đi! Đây đương nhiên là nể mặt nam chủ đại nhân, mới không phải vì đóa hoa ăn thịt người kia.

Không sai, lúc này người đang bị vây công với Cưu thình lình chính là nam chủ đại nhân đã lâu không gặp của chúng ta, Hàn Vũ.

Theo lý thuyết, Hàn Vũ đã là Kim Đan kỳ, tu vi của Cưu cũng không kém. Hai người không nên bị áp chế đến chật vật như thế!

Tô Vãn lập tức bước nhanh đến, ánh mắt nàng lập loè không ngừng, cuối cùng dừng ở nữ tử mặc hỉ phục đang khóc hoa lê dính hạt mưa.

Đây là......

Mắt thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Hàn Vũ, Tô Vãn đã hiểu rõ ——

Đờ mờ, nam chủ thật là đào hoa!

Đây lại là kiếp đào hoa của hắn!

"Tại hạ chấp sự ngoại môn Tiểu Thanh của Tử Dương phái, hai vị đạo hữu này là bằng hữu của ta, không biết các sư huynh của Thái Nhất Môn vì sao vây hai người bọn họ, trong đây có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Nghe Tô Vãn nói, công kích của mọi người Thái Nhất Môn rốt cuộc cũng tạm dừng một chút, nhưng mọi người vẫn vây quanh Cưu và Hàn Vũ, sắc mặt nghiêm túc.

"Thanh chấp sự?"

Nam tử cầm đầu còn đang mặc hỉ phục, nghe Tô Vãn nói, hắn nhịn không được tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí trầm thấp lên tiếng.

"Hiểu lầm nhất định là không có, đây là ân oán cá nhân của Đoạn Khánh Phong ta và Hàn Vũ, hôm nay là ngày đại hôn của ta, hắn lại tới quấy rối, chuyện này thỉnh cô nương đừng nên nhúng tay!"

"Đoạn sư huynh!"

Lúc này, Lê Nhược Tuyết một bên khóc hoa lê dính hạt mưa đã chầm chậm đi tới bên người Đoạn Khánh Phong: "Huynh thả Hàn Vũ bọn họ đi, ta đã đồng ý song tu với huynh, làm đạo lữ của huynh, huynh vì sao còn muốn khó xử bọn họ?"

"Tuyết Nhi! Muội đừng đáp ứng hắn, ta có biện pháp giúp muội, ta...... Ai u!"

Hàn Vũ còn muốn nói thêm gì nữa, Cưu một bên đột nhiên nhảy dựng lên vỗ hắn một cái.

"Ngươi cái gì mà ngươi, đã kêu ngươi đừng xen vào việc người khác, nhân loại thật là phiền phức, người ta kết hôn song tu liên quan sợi lông gì tới ngươi chứ?"

Hàn Vũ:......

"Đây đâu phải là chuyện nhỏ? Chuyện của Như Tuyết chính là chuyện của ta, hơn nữa cô không phát hiện nàng căn bản không muốn gả cho hắn sao?"

Hàn Vũ chần chờ nhưng vẫn cãi lại một câu, hắn cùng Lê Nhược Tuyết cùng nhau lớn lên, nhìn thấy bạn chơi từ nhỏ của mình gặp phải chuyện như vậy, Hàn Vũ tự hỏi mình tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!

Ách.

Nghe Cưu và Hàn Vũ đối thoại, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, mình lại gặp được chủ tuyến cốt truyện sao? Lê Nhược Tuyết này chẳng lẽ là nữ chủ?

Tô Vãn đang nghĩ ngợi, Lê Nhược Tuyết bên kia đột nhiên rút ra bảo kiếm của chính mình đặt lên cổ.

"Đoạn Khánh Phong, huynh thả bọn họ, nếu không, ta lập tức chết ở trước mặt huynh!"

Tô Vãn:......

Thì ra Tu Chân giới cũng thịnh hành cái này à! Một khóc, hai nháo, ba cắt cổ.

Nghe Lê Nhược Tuyết nói, ánh mắt Đoạn Khánh Phong lập tức càng thêm âm trầm.

"Nàng thế nhưng chịu chết vì hắn?"

Ở thời điểm Đoạn Khánh Phong và Lê Nhược Tuyết "Thâm tình nhìn nhau", Tô Vãn lập tức liều mạng nháy mắt ra dấu với Cưu, Cưu lập tức ngầm hiểu, lặng lẽ lôi kéo Hàn Vũ muốn lui về phía sau.

Mà Hàn Vũ đã bị hành động của Lê Nhược Tuyết làm cho choáng váng, lúc này đang ngốc lăng tại chỗ, thẳng đến khi Cưu lôi kéo hắn lui về phía sau, hắn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tránh khỏi tay Cưu, hô lớn.

"Nhược Tuyết, muội đừng làm chuyện dại dột!"

Nói xong, Hàn Vũ không màng tất cả vọt qua.

Nam chủ, ngươi cái tên hố cha này!

Tô Vãn đã hết chỗ nói rồi, đây là mở ra hình thức ngôn tình cẩu huyết ngốc nghếch sao? Hắn nếu lặng lẽ rời đi không phải mọi người đều vui mừng sao? Xông lên như vậy, đây là muốn bức chết vị Nhược Tuyết cô nương kia rồi!

Quả nhiên, nhìn thấy hành động của Hàn Vũ, Đoạn Khánh Phong đã Kim Đan đỉnh lập tức ánh mắt hung ác, giơ tay thả ra pháp bảo thiên cơ phiến của mình!

"Hàn Vũ, cẩn thận!"

Thời khắc nghìn cân cân treo sợi tóc, Lê Nhược Tuyết lập tức vọt qua thay Hàn Vũ chặn một kích trí mạng này.

Máu tươi vẩy ra, tân nương tử mặc áo cưới màu đỏ, lại mỉm cười ngã xuống trong lòng ngực Hàn Vũ ——

Đã từng là một tiểu thiếu niên, hiện giờ rốt cuộc trưởng thành một mình đảm đương một phía, hơn nữa cũng thực hiện mộng tu tiên của hắn, chỉ tiếc, mình lại không thể bồi hắn cùng nhau đi tiếp.....

Lê Nhược Tuyết nhìn màu đỏ đầy trời, mỉm cười nhắm hai mắt lại.

"Đoạn Khánh Phong!"

Lúc này nam chủ bởi vì cái chết của thanh mai trúc mã mà tiểu vũ trụ bùng nổ, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Đoạn Khánh Phong, thực rõ ràng là đang tính toán ra đại chiêu.

Tô Vãn lập tức giơ tay ý bảo người của mình lui về phía sau, nàng cũng cẩn thận phòng bị.

"Ca ca, tẩu tẩu có nguy hiểm! Huynh mau đi cứu nàng đi!"

Thiên Nhi vẫn luôn đi theo phía sau đoàn người Tô Vãn tự nhiên cũng nhìn thấy Hàn Vũ và Đoạn Khánh Phong quyết đấu, nàng lập tức khẩn trương hề hề nhìn ca ca mình.

"Có nguy hiểm gì chứ? Nàng ấy không đi xen vào việc của người khác không phải tốt hơn sao?"

Công Tử Mạch vẻ mặt đạm nhiên, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vãn ——

Con rắn nhỏ này, cũng không phải là người thích xen vào việc người khác.

Nàng vì sao muốn quản chuyện của Hàn Vũ? Chẳng lẽ nàng cũng biết thân phận của Hàn Vũ, muốn giống như Diệp Kham Hoan đi ôm đùi nam chủ?

Tưởng tượng đến đây, tâm tình Công Tử Mạch mạc danh khó chịu.

Cưu:......

Chủ nhân, ngươi có phải đã quên gì đó hay không? Bổn tọa bị ngươi ăn mất rồi sao? Thỉnh đừng hoài nghi hữu nghị giữa hoa ăn thịt người và con rắn nhỏ! Thân.

~~~~~~