Edt: Mítt
~~~~~~~
Mặt hồ mùa thu, gió lạnh phất phơ.
Tô Duệ dẫn đầu đem thuyền nhỏ chèo tới trung tâm hồ, sau đó đem thuyền ngừng ở trên mặt hồ, hắn thoải mái duỗi hai chân, giơ tay vỗ vỗ hai đầu gối mình: "Tới đây vợ, nằm ở đây."
Tô Vãn cười tủm tỉm nằm ở trên hai chân Tô Duệ, sau khi đi vào thế giới này, bởi vì quan hệ tuổi tác, Tô Vãn vẫn luôn chưa có thời gian ra ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên cô ra ngoài chơi, tuy rằng là một đám người cùng nhau đi, nhưng ít nhất hiện tại, nơi này chỉ có cô và Tô Duệ.
"Tô Duệ, anh biết không? Khi em còn nhỏ đặc biệt hâm mộ những bạn nhỏ có người nhà dẫn đi ra ngoài chơi, em rất hâm mộ, a, không, phải nói em rất ghen ghét bọn họ."
Tô Vãn híp mắt, nhìn bầu trời xanh thẳm, bầu trời ở thời đại này thật sự trong xanh, đến không khí cũng phá lệ tươi mát.
Khi còn nhỏ......
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ giơ tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt một chút sợi tóc đen của cô: "Tô Vãn, nói với anh chuyện khi còn nhỏ của em được không?"
Đối với quá khứ Tô Vãn, trừ bỏ biết cô đến từ một vị diện đã hỏng, những điều khác, Tô Duệ hoàn toàn không biết gì cả.
"Khi còn nhỏ?"
Tô Vãn chớp chớp mắt: "Thời thơ ấu của em trừ bỏ học tập thì chính là học tập, học tập các loại lễ nghi, học tập các loại nhạc cụ, vũ đạo, còn phải học tập các loại tri thức tài chính, em ấy à, hẳn được xem như là một học bá rồi?"
Nói tới đây, Tô Vãn nhịn không được cười cười chính mình.
Cha mẹ lạnh nhạt, gia tộc nội đấu, thời thơ ấu của cô là buồn tẻ và lạnh băng.
"Em không phải là một đứa trẻ được mọi người mong đợi."
Ánh mắt Tô Vãn dần dần nhiễm một tầng đau thương, cô chưa từng kể quá khứ của mình với bất kì ai.
Trừ Từ Sách, cũng không có người nào biết cô trải qua những gì.
"Nên nói như thế nào đây?"
Tô Vãn thở dài một hơi: "Mẹ em chính là nữ phụ ác độc trong mắt người khác, bà là đại tiểu thư Tần gia, từ nhỏ đã được đính hôn với cha em, nhưng bà lại không phải người mà cha em thích, nhưng mà cuối cùng vì lợi ích của gia tộc, hai người vẫn ở bên nhau, lại còn có em. Năm em sinh ra, tình nhân của cha em cũng có đứa bé, cô ta sinh sớm hơn em một tháng, cô ta tên Tô Du."
Tô Du, nữ chủ đại nhân chân chính của thế giới kia.
Các cô, là chị em. Các cô, có được dung mạo gần như tương đồng, nhưng, nhân sinh của các cô lại khác nhau như trời với đất......
"Sau khi tồn tại của Tô Du bị mẹ em biết, mẹ em lập tức tiêu tiền mời người đem cô ta tiễn đi, mà chân ái của cha em mất đi con gái liền bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau hương tiêu ngọc vẫn, vì chuyện này, cha em và mẹ em vẫn luôn chiến tranh lạnh nhiều năm, mà tồn tại của em cũng bị cha em ghét bỏ. Đồng dạng, bởi vì em không phải con trai, mẹ em cũng không thích em, bà cực khổ hao hết tâm tư mới có một cơ hội mang thai, kết quả chỉ sinh hạ một đứa con gái vô dụng, anh nói bà sẽ tốt với em sao?"
"Vợ......"
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ gục đầu xuống, dùng cái trán chống lại trán Tô Vãn: "Đừng nói nữa, đừng nghĩ nữa, đều đã qua, đã qua rồi."
Hắn không dám nghĩ nữa, thậm chí không dám nghe tiếp nữa.
Vợ nhỏ mà hắn xem như bảo bối, đã trải qua bao nhiêu đau khổ? Chảy xuống bao nhiêu nước mắt?
Chỉ cần tưởng tượng đến đây, Tô Duệ sẽ cảm thấy đau lòng khó nhịn, hắn biết, tất cả những chuyện theo như lời Tô Vãn, tuyệt đối là chuyện nhỏ bé nhất không đáng kể nhất, cô còn có những chuyện càng khổ càng đau hơn, đều chôn ở đáy lòng.
"Đã qua."
Tô Vãn hít sâu một hơi, nháy hai tròng mắt lẳng lặng nhìn Tô Duệ trước mắt:
"Đúng vậy, đều đã qua!"
Cho dù là Tô Du, hay là Tần Thanh, cho dù là Hình Dật hay là Ly Phỉ, bọn họ đều đã không còn tồn tại......
Người duy nhất có thể chứng kiến, duy nhất tham dự đoạn quá khứ kia của cô, chỉ có Từ Sách.
Từ Sách.
Tô Vãn đã thật lâu không có nhớ tới tên của người đàn ông kia.
Ở thời điểm hai người mặt đối mặt trầm mặc, Tống Dương đã nhanh chóng chèo thuyền vọt lại đây.
Tô Duệ:......
Cậu cái đồ không có ánh mắt! Mang cậu theo tới đây chính là nét bút hỏng lớn nhất hôm nay của tôi, không gì sánh nổi!
"Cao Vũ, Cao Vũ!"
Tống Dương rất xa đã nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ, lập tức liều mạng chèo về phía hắn, kết quả chèo chèo, thuyền nhỏ của hắn liền tự động đổi phương hướng, không ngừng xoay vòng vòng ở một chỗ.
Tống Dương:......
Má ơi! Lão tử đây là gặp quỷ đánh tường? Phi phi phi, không đúng, đây là tình huống gì đó?
Tống Dương mặt đều trắng, mắt thấy Tô Duệ cách đó không xa, hắn dứt khoát buông mái chèo, nâng hai tay liều mạng kêu gọi: "Cao Vũ! Cao Vũ! Cậu mau tới đây!"
Ách.
Thật ra bên phía Tống Dương quỷ dị Tô Duệ và Tô Vãn cũng phát hiện, nhưng hai người cũng chưa động, thậm chí cũng đã quay mặt đi, làm bộ không nghe được Tống Dương gọi.
Khống thủy giả, Diệp Kham Hoan.
Đây là bàn tay vàng của Diệp Kham Hoan, Tô Duệ xem qua tư liệu của Diệp Kham Hoan, tự nhiên biết dị năng của hắn là cái gì.
"Tống Dương, em không sao chứ?"
Lúc này, Diệp Kham Hoan đang ở trên một chiếc thuyền khác cao giọng dò hỏi một câu.
Nghe tiếng Diệp Kham Hoan, Tống Dương kích động muốn khóc: "Tạ lão sư, em...... em cũng không biết bị làm sao! Thuyền chính là không ngừng lại được!"
"Em đừng vội, tôi đến xem!"
Không bao lâu, Diệp Kham Hoan đã chèo thuyền tới bên cạnh Tống Dương, ngay sau đó hắn đứng dậy nhẹ nhàng nhảy, trực tiếp nhảy tới trên thuyền Tống Dương.
Thuyền nhỏ kịch liệt lắc lư một chút, tâm của Tống Dương cũng đi theo nhảy lên vài cái mãnh liệt, còn tốt, rất nhanh thuyền nhỏ đã bị Diệp Kham Hoan làm ổn định xuống.
"Được rồi, không sao rồi."
Diệp Kham Hoan cười tủm tỉm nhìn nhìn Tống Dương, sau đó hắn lại giương mắt nhìn Tạ Trường An và Tô Thanh Mai ở một bên trên thuyền.
"Trường An, con nhìn Thanh Mai cho kĩ, chú giúp anh Tống Dương ổn định thuyền của anh ấy cho tốt."
"Vâng."
Nghe tiếng Diệp Kham Hoan, Tạ Trường An gật đầu lên tiếng, thật ra chính hắn cũng có thể chèo được, hơn nữa Tạ Trường An biết bơi, chính hắn một chút cũng không lo lắng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
"Vì chế tạo cơ hội cho nam chủ và nữ chủ, Diệp Kham Hoan cũng thật chịu bỏ vốn."
Tô Duệ nhìn tình huống bên kia, nhịn không được hướng về phía Tô Vãn nói nhỏ một câu.
"Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, Diệp Kham Hoan cái tên không có điểm mấu chốt kia, chờ sau này anh sẽ biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu hố người." Tô Vãn nghe Tô Duệ nói, nhịn không được phun tào một câu.
Tần Vũ tuyệt đối là cố ý, Tô Vãn thật ra rất tình nguyện Tần Vũ phái người phụ nữ tàn nhẫn độc ác Lâm Nhược kia lại đây, còn mạnh hơn so với tên Diệp Kham Hoan không có tiết tháo này.
Hiện tại Tô Thanh Mai mới năm tuổi,chuyện Diệp Kham Hoan có thể làm cũng chỉ là chế tạo cơ hội để cô ấy và Tạ Trường An ở chung mà thôi, như vậy chờ cô ấy mười lăm tuổi thì sao?
Không cần hoài nghi, Diệp Kham Hoan tuyệt đối sẽ trực tiếp đem Tô Thanh Mai ném lên trên giường Tạ Trường An.
Tô Vãn thở dài một hơi, nhắc nhở nhiệm vụ đến bây giờ vẫn luôn không có động tĩnh, vậy thuyết minh rằng, tương lai tràn ngập những điều không thể biết trước, loại cách làm của Diệp Kham Hoan này cũng rất có khả năng thành công.
Rốt cuộc thì tuy rằng kiếp trước Tạ Trường An đã không còn yêu Tô Thanh Mai, nhưng hắn cũng hoàn toàn không chán ghét cô ấy!
Nếu một đời này Tô Thanh Mai tự mình nắm chắc tốt, lại có thần trợ công Diệp Kham Hoan ở một bên, hai người đi cùng một chỗ tỷ lệ vẫn vô cùng lớn!
Đương nhiên, nếu hiện tại Tô Vãn ra tay mà nói, đoạt lại Tạ Trường An có được kí ức kiếp trước từ trong tay Tô Thanh Mai quả thực là chuyện chỉ một giây.
Nhưng Tô Vãn đã không muốn dùng tình cảm dối trá đi thương tổn người khác.
Trước kia, cô bị thù hận làm mờ lí trí, mới có thể ở trong rất nhiều nhiệm vụ vô tình lợi dụng tình cảm của người vô tội, thật ra cô làm như vậy, có khác gì với Từ Sách?
Đồng dạng là vì nhiệm vụ của chính mình, không tiếc giẫm đạp lên tình cảm của người khác, đạp hư chân thành của người khác.
Cô không muốn lại làm nhiệm vụ giả như vậy.
Thật ra, Tạ Trường An không có làm sai bất kì chuyện gì, hắn thật sự là một người đàn ông không tồi, quay lại một đời, hắn cũng đáng có được một người phụ nữ tốt.
Còn...... Tô Thanh Mai.
Tô Vãn nhịn không được ngước mắt nhìn Tô Thanh Mai lúc này đang dựa vào bên người Tạ Trường An cười đến sáng lạn, cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tô Vãn mới không tin Tô Thanh Mai trọng sinh một đời bản tính sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cho nên, Tô Thanh Mai, mới là cửa đột phá chân chính của nhiệm vụ này.