Edt: Mítt
~~~~~~
Đảo mắt đã tới cuối tháng, chính là thời gian mỗi cuối tháng Linh Lung lâu biểu diễn, đây là lúc náo nhiệt nhất mỗi tháng của Linh Lung lâu, buổi sáng vừa mới mở cửa đã có rất nhiều khách quen vọt vào.
Ân Bắc Ca tự nhiên cũng nhớ kỹ ngày này Tô Vãn đã nói với mình, chỉ là thời điểm hắn đi đến đầu phố lại có chút do dự, gần đây Diêu Bạch Tiêm đang thu xếp nạp thiếp cho hắn, nói thật, Ân Bắc Ca đối với chuyện nạp thiếp này vô cùng bài xích, hơn nữa bởi vì ký ức cũng chưa hoàn toàn khôi phục, hắn đối với Diêu Bạch Tiêm cũng không có tình mẫu tử vốn có, cho nên mấy ngày nay tâm tình của hắn đặc biệt không tốt.
Nhìn bộ dáng Linh Lung lâu khách đến đầy nhà náo nhiệt vô cùng, Ân Bắc Ca dừng bước, trong đầu hiện lên gương mặt của Tuyết Linh Lung, gương mặt kia thật sự quá quen thuộc, tâm hắn chỉ là ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng không thôi ——
Tô Vãn.
Rốt cuộc trong quá khứ chúng ta đã trải qua những gì?
Em chết như thế nào?
Tôi vì sao vẫn có chút chỗ nghĩ không ra……
Ở lúc Ân Bắc Ca dừng lại suy nghĩ muôn vàn, đột nhiên từ trong Linh Lung lâu bay ra một làn giai điệu mà hắn quen thuộc ——
Gió mờ ảo, mây phiêu diêu.
Trên biển bọt sóng theo gió trôi.
Cha đánh cá còn chưa về, mẹ ở bờ biển tâm tư niệm……
Âm thanh linh hoạt kỳ ảo như là âm thanh của trời đất, phảng phất từ quá khứ xa xôi truyền đến, vượt qua thời gian cùng không gian, lại một lần nữa phiêu đãng ở bên tai Ân Bắc Ca.
Đây là!
Thần sắc hắn cuồng biến, cơ hồ giống như cơn gió chạy như điên theo hướng âm thanh truyền đến.
Trên sân khấu lầu một ở Linh Lung lâu, Hoa Dao Lan mặc váy màu đỏ dáng người lay động, một đầu tóc đen rơi trên đầu vai theo động tác của cô mà nhẹ nhàng phất phới ——
Cha vội đánh cá, mẹ tâm tư lượng.
Em gái đi thuyền diêu a diêu……
“Hô” “Hô!”
Thời điểm Ân Bắc Ca thở hổn hển đi vào đại sảnh Linh Lung lâu, tiếng ca của Hoa Dao Lan vừa lúc đến đoạn cuối.
“Hay!”
“Hay!”
Bốn phía đại sảnh là liên tiếp tiếng khen ngợi trầm trồ cùng với tiếng huýt sáo, mà Hoa Dao Lan một thân váy đỏ chỉ hướng về phía mọi người ôn nhu cười, con ngươi của cô ở trong đám người đảo qua, lúc dừng ở trên mặt Ân Bắc Ca, tựa như sửng sốt một chút, sau đó lễ phép gật gật đầu với hắn.
Lúc này Ân Bắc Ca cũng ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt như vậy, hắn còn tưởng rằng mình lại thấy được Tô Vãn.
Tiếng ca rất giống, nụ cười cũng giống, đến một thân váy đỏ cũng đặc biệt giống trang phục của cô hôm bọn họ gặp nhau……
“Bà chủ Tuyết, cô nói cái giá đi! Dao Lan cô nương, tôi bao!"
Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, người nói chuyện cũng là một nhân vật tầm cỡ ở Liêu Thành, tài đại khí thô, sống lưng thẳng tắp.
“A.”
Nghe âm thanh của vị thổ hào kia, Tô Vãn và Tô Duệ nhìn nhau cười.
“Ông chủ Hoàng, Linh Lung lâu chúng tôi chính là ca vũ phường đứng đắn, không bán thân!”
“A?”
Nghe Tô Vãn nói, vị ông chủ Hoàng gia tài bạc triệu kia khinh thường giơ tay lên.
“Một vạn đại dương!”
Một vạn!
Tuy rằng hôm nay khách khứa tới đây đều là kẻ có tiền, nhưng kẻ rộng rãi có thể vung tay chính là một vạn đại dương giống hắn như vậy, thật đúng là rất ít.
“Ông chủ Hoàng, ông cảm thấy Ân gia tôi thiếu một vạn đại dương kia sao?”
Lúc này, Tô Duệ hướng về phía ông chủ Hoàng cười trào phúng: “Ân mỗ nghe nói ông chủ Hoàng gần đây mới nạp tiểu thiếp thứ tám, tôi cho ông ba vạn đại dương, ông chịu đem tiểu thiếp của ông bán cho tôi không?”
“Hừ.”
Nghe Tô Duệ nói, ông chủ Hoàng sắc mặt lạnh lùng: “Ân tam gia, Liêu Thành này tuy nói là của Ân gia, nhưng đó là của Ân đại soái, tôi khuyên cậu làm người vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt, không nên dây vào phiền toái cho đại soái, tôi ra hai vạn đại dương!”
Hai vạn!
Tô Duệ không mở miệng, chỉ là híp mắt nhìn ông chủ Hoàng dưới lầu, vị này chính là một con cá lớn, mình và Tô Vãn cũng phí công phu rất lớn mới làm hắn cắn câu, hiện tại chỉ đợi Ân Bắc Ca có cho lực hay không ——
Wattpad: HBNmoemoe
“Ba vạn!”
Lúc này, một giọng nam lạnh lẽo chậm rãi vang lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ân Bắc Ca đi từng bước tới trước sân khấu.
Thiếu soái!
Bá tánh Liêu Thành ai không quen biết thiếu soái? Thấy thiếu soái cũng đã tới, những người khác lập tức im tiếng.
Mà ông chủ Hoàng kia cũng sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Ân Bắc Ca.
“Thiếu soái, cậu đây là muốn liều mạng với ông chủ Hoàng tôi sao?”
Tuy nói Hoàng Sâm hắn chỉ là người làm ăn, nhưng em gái hắn lại gả vào phủ Tổng đốc ở kinh thành, là tam phu nhân của Tổng đốc, nói đến bối cảnh, Hoàng Sâm thật đúng là không e ngại Ân gia.
Liều mạng?
Lúc này nghe Hoàng Sâm nói, Ân Bắc Ca chỉ là khinh thường cười lạnh, mất đi ký ức hắn cũng không biết Hoàng Sâm trước mắt là cọng hành nào, hắn chỉ là theo bản năng muốn bảo vệ nữ nhân ở phía sau.
“Cô ấy là người của bổn thiếu soái, ai dám động đến cô ấy, tôi sẽ một phán bắn chết hắn!”
Khi nói chuyện, Ân Bắc Ca đã không chút do dự móc súng trong ngực mình ra, tinh chuẩn nhắm ngay ngực Hoàng Sâm ——
“A!”
“Trời ơi!"
“Thiếu soái thật ngầu!”
Đại sảnh lầu một đầy âm thanh khe khẽ nói nhỏ, Tô Vãn trên lầu nhìn thấy tình cảnh phía dưới nhịn không được liếc Tô Duệ một cái: “Uy, tam gia, anh xem thiếu soái nhà chúng ta thật đẹp trai nha! Đoạt hết nổi bật của anh rồi!”
Tô Duệ:……
Loại chuyện show ân ái này ai chẳng biết? Tô tướng quân chỉ là tạm thời không có cơ hội mà thôi, hừ hừ hừ.
Thấy Ân Bắc Ca không chút do dự rút súng, sắc mặt Hoàng Sâm thay đổi, cuối cùng hắn nhịn không được thấp giọng cười.
“Thiếu soái thật là tuổi trẻ khí thịnh! Hoàng mỗ chỉ đùa với cậu một chút, cậu hà tất phải xem là thật chứ? Ai không biết Linh Lung lâu này là của tam phu nhân nhà các người mở, người trong lâu này không phải đều là của thiếu soái sao!”
Thấy Hoàng Sâm đổi sắc mặt nhanh như vậy, Ân Bắc Ca thu súng về, sau đó xoay người vẻ mặt quan tâm nhìn Hoa Dao Lan.
“Cô nương, cô không sao chứ?"
Hoa Dao Lan hướng về phía Ân Bắc Ca khom người hành lễ: “Dao Lan không có việc gì, cám ơn thiếu soái ra tay!”
……
Gần một buổi sáng, tin tức thiếu soái ở trong Linh Lung lâu anh hùng cứu mỹ nhân lập tức truyền đến đại trạch Ân gia, biết con trai mình thế nhưng coi trọng người của Linh Lung lâu, Diêu Bạch Tiêm cũng sửng sốt, may mắn Linh Lung lâu ở Liêu Thành cách làm việc cùng với danh tiếng đều không tồi, để ca nữ kia vào phủ làm tiểu thiếp cũng không phải không thể.
Chỉ là không biết cô gái kia nhân phẩm như thế nào?
Diêu Bạch Tiêm do dự nhưng vẫn phân phó Trân Lam phái người báo tin cho Tô Duệ, gọi hai vợ chồng bọn họ buổi tối về nhà cũ ăn cơm.
Nhận được thông báo, Tô Vãn và Tô Duệ tự nhiên biết tâm tư của Diêu Bạch Tiêm, hai người đã chuẩn bị tốt tất cả, bảo đảm Diêu Bạch Tiêm sẽ vừa lòng.
Ban đêm, đại viện Ân gia.
Ăn xong cơm chiều, Diêu Bạch Tiêm gọi một mình Tô Vãn vào trong viện mình, không có gì bất ngờ xảy ra tự nhiên là muốn hỏi chuyện của Hoa Dao Lan.
Tô Vãn sớm đã có chuẩn bị, lập tức đem tình huống của Hoa Dao Lan nói cho Diêu Bạch Tiêm, nghe nói cô ấy gia thế trong sạch, lại còn tinh thông cầm kỳ thư họa, Diêu Bạch Tiêm lập tức vừa lòng.
“Linh Lung à, em xem Bắc Ca nó……”
“Đại tẩu, em hiểu ý tứ của tẩu, Dao Lan nhà chúng em cũng rất ngưỡng mộ thiếu soái! Chỉ cần đại tẩu đồng ý thì có thể tùy thời làm hỉ sự cho họ!”
Nghe Tô Vãn nói, Diêu Bạch Tiêm lập tức vui mừng ra mặt cười cười: “Được được được, ta đây ngay lập tức sai người chuẩn bị!"
Đây có lẽ là một lần ở chung hòa thuận nhất của Tô Vãn và Diêu Bạch Tiêm, cũng gần là lúc này đây.
Từ trong viện Diêu Bạch Tiêm ra tới, Tô Vãn nhìn cửa viện trống rỗng, cô lập tức đổi ánh mắt.
Tô Duệ đâu?
Nếu không có chuyện gì đặc thù, hắn sẽ không rời đi, trừ phi……
“Tô Vãn!”
Ở ngay lúc này, trong bóng đêm đen nhánh đột nhiên có một hình bóng quen thuộc chậm rãi đi về hướng Tô Vãn, từng bước một, mang theo cảm giác áp lực làm người hít thở không thông.
Ân, Bắc, Ca!
~~~~
Ahihi hồi hộp hong, hóng hông quý dị..
Á há há.