Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 341: TG16: Tiểu Thiếp Quân Phiệt (12)




Edt: Mítt

~~~~~~

Từ ngoài cửa sổ tân phòng, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến đong đưa trong phòng.

“Uy, nhanh lên!”

Ân Bắc Viêm lúc này đã bò tới dưới cửa sổ tân phòng, giơ tay dùng ngón tay mình đâm thủng giấy cửa sổ, ngay sau đó khom đầu vẻ mặt tò mò nhìn vào bên trong.

“Nhìn thấy không, nhìn thấy không? Tam thẩm trông như thế nào?”

Trước khi tới tân phòng nhìn lén, hai anh em này còn đánh cược với nhau, Ân Bắc Dạ vẫn luôn tin tưởng vững chắc nữ nhân có thể làm cho tam thúc lãng tử của mình lưu luyến bụi hoa, hoa tâm khắp nơi quay đầu nhất định là nữ nhất đẹp nhất Liêu Thành.

Mà Ân Bắc Viêm lại có cái nhìn khác ca ca mình.

Hắn lúc này đang nhìn hướng trong phòng, đáng tiếc vị trí này cùng với tầm mắt đều không tốt, chỉ có thể nhìn thấy một đầu khác của tân phòng, đừng nói là tân nương tử, đến chân của tân nương tử hắn cũng chưa nhìn thấy.

“Nhìn không thấy, giục cái gì mà giục!”

Ân Bắc Viêm xoay người trừng mắt nhìn Ân Bắc Dạ một cái, sau đó hắn xoay chuyển ánh mắt, khom lưng đi tới bên cửa, hai tay nhẹ nhàng đẩy cửa.

“Uy, mau tới đây! Nơi này hẳn là xem được chính mặt!”

Nghe Ân Bắc Viêm nói, Ân Bắc Dạ phía sau lập tức hưng phấn bắt lấy Ân Bắc Ca vẻ mặt vô ngữ đi tới cửa.

“Ai? Lén lút muốn làm gì?”

Lúc này, phía sau ba người đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn của Thục Ninh.

Đờ mờ.

Ân Bắc Viêm quýnh lên, toàn bộ thân mình nhào về trước cửa——

“Leng keng” một tiếng, cửa tân phòng đã bị hắn mở ra.

Tô Vãn trong phòng nhìn Ân Bắc Viêm chật vật ngã trên mặt đất, sửng sốt một chút sau đó theo bản năng nhấc mắt, ánh mắt đối diện với mặt Ân Bắc Dạ và Ân Bắc Ca.

“A, gặp quỷ!”

Ân Bắc Dạ nhìn thấy mặt Tô Vãn, lập tức kêu sợ hãi một tiếng.

Mà Ân Bắc Viêm trên mặt đất vội vàng đứng dậy, một bên quét tro bụi trên người một bên xấu hổ cười ngẩng đầu, nháy mắt nhìn thấy Tô Vãn, tươi cười trên mặt hắn cũng cứng lại——

Giống, thật sự giống.

Tuy rằng thời gian anh em bọn họ ở Ân gia không nhiều lắm, nhưng đối với Tô Vãn vẫn có ấn tượng rất sâu.

“Các người……”

Lúc này, Tô Vãn ngưng mắt, ánh mắt có chút hồ nghi nhìn ba vị thiếu gia ở cửa.

“Tam phu nhân!”

Lúc này Thục Ninh đã chạy nhanh vào tân phòng, nhìn thấy ba người ở cửa, ánh mắt cô đảo qua trên mặt Ân Bắc Ca, lúc này mới rũ con ngươi cung kính nói nhỏ: “Tam phu nhân, ba vị này là thiếu gia Ân gia chúng ta, hai vị này là nhà nhị gia, vị này là thiếu soái!”

“À.”

Tô Vãn nghe Thục Ninh nói, dường như hiểu rõ gật gật đầu, sau đó cô hơi nghiêng người, hướng về phía ba người ở cửa cười nhợt nhạt: “Tam gia còn chưa có về đâu, ba người các người hiện tại tới nháo động phòng, có phải có chút sớm hay không?”

Nghe âm thanh ôn nhu hơi mang trêu chọc của cô, Ân Bắc Dạ lập tức cho Ân Bắc Viêm cái ánh mắt, hai anh em túm hai tay Ân Bắc Ca muốn ra ngoài.

Nhưng, Ân Bắc Ca lại như cũ đứng sừng sững tại chỗ.

Từ một khắc cửa bị mở ra ngoài ý muốn, hắn liếc mắt một cái liền thấy được cô gái khoác áo cưới màu đỏ trên giường.

Cái gọi liếc mắt một cái là vạn năm, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy cô, toàn bộ trái tim đều không ngừng run rẩy.

Là cô ấy, là cô ấy sao?

Wattpad: HBNmoemoe

Người kia trong trí nhớ, gương mặt kia trong trí nhớ.

Giống, thật sự giống.

Ân Bắc Ca giật mình tại chỗ, thân thể như cục đá cứng rắng, làm hai Ân thiếu gia dáng người gầy yếu hai bên thực bất đắc dĩ!

“Là em sao?”

Ân Bắc Ca run rẩy mở miệng, lúc này hắn tuy rằng chưa khôi phục ký ức, nhưng hình ảnh người kia trong đầu hắn lại dần dần rõ ràng.

Nghe tiếng của Ân Bắc Ca, Tô Vãn nhíu nhíu mày.

“Thiếu soái, anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

“Hiểu lầm, tam thẩm, thiếu soái hắn bị thương, cái kia…… Đầu óc có chút vấn đề!”

Ân Bắc Viêm một cái lắc mình liền chắn trước người Ân Bắc Ca, chặn tầm mắt ngóng nhìn Tô Vãn của hắn.

“Bắc Ca, tam thúc phải về tới, chúng ta mau trở về thôi!”

Nói xong Ân Bắc Viêm tới gần bên tai Ân Bắc Ca, thấp giọng nói nhỏ một câu: “Bắc Ca anh đừng xằng bậy, đây là tam thẩm, không phải người trong lòng của anh.”

Người trong lòng……

Nghe Ân Bắc Viêm nói, ánh mắt Ân Bắc Ca đột nhiên dừng ở trên mặt hắn: “Em biết, người kia là ai?"

“Em……”

Ân Bắc Viêm hơi hé miệng, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời, nói cho cùng thì đại soái đã hạ lệnh cấm rồi.

“Mẹ nó, các người làm cái gì đấy, tam thúc đã trở lại, còn không mau chạy!”

Lúc này bên ngoài viện đã truyền đến một trận tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện, Ân Bắc Dạ nôn nóng túm chặt cánh tay Ân Bắc Ca: “Anh, anh là anh ruột của em, anh đi nhanh đi, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói!”

Khi nói chuyện, thừa dịp Ân Bắc Ca ngây người, hai người túm cánh tay hắn hoảng sợ chạy khỏi tân phòng.

Nhìn thân ảnh ba vị thiếu gia rời đi, Thục Ninh nhíu mày vẻ mặt khẩn trương quay đầu nhìn về phía Tô Vãn: “Tam phu nhân, này……”

“Không sao.”

Tô Vãn chỉ là nhàn nhạt cười, cô không sợ Ân Bắc Ca nhận ra mình, còn sợ hắn nhận không ra nữa là!

Một lát sau, Tô Duệ chậm rãi đi vào tân phòng, hắn phất phất tay, Thục Ninh lập tức cung kính lui xuống.

“Còn ổn không?"

Tô Duệ ngồi ở mép giường nhìn Tô Vãn, theo thói quen giơ tay sờ sờ đầu ngón tay của cô, còn tốt, cũng không quá lạnh!

“Em không sao, anh đừng cẩn thận như vậy, em là ai? Không chết được.”

Thấy bộ dáng Tô Duệ mấy ngày này vẫn luôn cẩn thận, Tô Vãn nhịn không được giơ tay chỉa chỉa mặt hắn.

“Tam gia, muốn em hầu hạ anh thay quần áo đi vào giấc ngủ không? Hửm?”

“A.”

Tô Duệ cười cười: “Tam gia hôm nay rất vui vẻ, để tam gia hầu hạ em đi.”

Nói xong, Tô Duệ liền giơ tay cởi áo cưới trên người Tô Vãn, sau đó lại tiểu tâm cẩn thận đỡ cô nằm xuống bên trong giường.

“Mệt mỏi một ngày, em ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi nhà lớn gặp Diêu Bạch Tiêm, đúng rồi, vừa rồi Ân Bắc Ca có phản ứng gì?”

“Ừ, em nghĩ Ân Bắc Dạ hẳn sẽ đem chuyện trước kia nói cho hắn, tóm lại, ngày mai sẽ có trò hay để xem."

Nói xong Tô Vãn liền nhắm hai mắt lại, nhếch khóe môi nhẹ nhàng nói một câu.

“Lão công, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tô Duệ cúi người hôn môi Tô Vãn một chút, sau đó giơ tay tắt đèn dầu trong phòng.

Đêm nay, hai vợ chồng bình yên đi vào giấc ngủ, mà Ân Bắc Ca lúc này lại về tới đại trạch Ân gia, hắn đang đứng ở cửa lớn thiên viện.

Viện này đã nhiều ngày không có người xử lý, đi vào cửa cỏ hoang đã mọc rất cao.

“Nơi này chính là…… chỗ cô ấy từng ở?”

Ân Bắc Ca một bên nhẹ giọng hỏi, một bên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Rất quen thuộc, chính là nơi này.

Hắn cảm giác được.

“Ừ.”

Ân Bắc Dạ phía sau gật gật đầu, trên mặt tràn đầy chi sắc thở dài: “Hồng nhan bạc mệnh! Trước kia thân thể của cô ấy rất tốt, nhưng từ sau khi Bắc Việt đại ca qua đời, thân thể Tô Vãn càng ngày càng kém, đến Tôn đại phu cũng bảo bệnh của cô ấy không còn biện pháp.”

“Tôn đại phu?”

Nghe Ân Bắc Dạ nói, Ân Bắc Ca nao nao.

“Đại phu của Ân gia họ Tôn sao?”

Tuy rằng vừa mới trở về mấy ngày, nhưng bởi vì thương thế trên người, Ân Bắc Ca cũng xem không ít đại phu, nhưng hắn cũng không có gặp qua Tôn đại phu.

“Tôn đại phu là đại phu có tư cách già nhất Ân gia chúng ta, nhưng mà Bắc Ca anh mất trí nhớ có khả năng đã không còn nhớ rõ, mấy tháng trước Tôn đại phu đã qua đời, ừ, hình như là sau khi Tô Vãn qua đời không bao lâu.”

Đối với cái chết của Tôn đại phu, Ân Bắc Dạ cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nói cho cùng thì hắn thường xuyên chạy ở bên ngoài kinh doanh, thời điểm Tôn Trường Nghĩa chết, hắn còn đang ở nơi khác.

"Trùng hợp như vậy?"

Nghe Ân Bắc Dạ nói, ánh mắt Ân Bắc Ca hơi đổi ——

Một người đang khỏe mạnh, làm sao sẽ đột nhiên bệnh tật quấn thân, thuốc và châm cứu vô tác dụng?

Mà đại phu chữa bệnh cho cô lại sau khi cô chết đi không bao lâu, cũng qua đời?

Trong đó, có cất giấu bí mất gì không muốn người khác biết hay không?

~~~~~