Edt: Mítt
~~~~~~
Sân bay quốc tế thành phố A.
Diêu San San tháo kính râm nhìn quê hương xa cách đã lâu, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hiện lên một tia ý cười..
Cố Thư Hành, em đã trở về.
Bệnh viện trung tâm thành phố A.
Từ buổi tối hôm đó rời khỏi nhà Tiêu Tình, Cố Thư Hành đã một đoạn thời gian chưa thấy qua vị hôn thê không đáng tin cậy kia của mình, mấy ngày hôm trước Cố Thư Hành ở trong tiểu khu gặp được Khương Mẫn, mới từ chỗ Khương Mẫn biết được mấy ngày nay ngày nào Tiêu Tình cũng ở cùng một chỗ với Nhan Mộ Bạch, hình như là muốn đầu tư vào cửa hàng nhỏ của Nhan Mộ Bạch, muốn giúp hắn làm ăn lớn hơn.
Một cửa tiệm nhỏ bán túi xách, chẳng lẽ không biết là cây to đón gió sao?
Đối với chuyện này, Cố Thư Hành cũng bó tay rồi nhưng nghĩ đến Tiêu Tình và Nhan Mộ Bạch ở gần nhau như vậy, đáy lòng Cố Thư Hành lại có chút không thoải mái.
Dù sao cũng là đính hôn từ trong bụng mẹ, mấy năm nay mình và Tiêu Tình tuy rằng không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng hai người cũng cũng không có đem chuyện hôn ước nói rõ ràng.
Đương nhiên, mấy ngày nay việc làm Cố Thư Hành trằn trọc thật ra là một chuyện khác ——
Tiêu Tình và Nhan Mộ Bạch, còn có Tô Vãn.
Cố Thư Hành luôn cảm thấy thái độ của Tiêu Tình đối với hai người kia rất kỳ quái, hơn nữa cô ấy hình như cũng quá mức hiểu biết bọn họ, cho dù thuê thám tử tư điều tra cũng không có khả năng đến những thói quen ăn cơm hoặc là thói quen nhỏ nhặt cũng biết rõ ràng!
Tiêu Tình, cô rốt cuộc…… đang giấu giếm bí mật gì đây?
Từ bệnh viện tan tầm đã là chạng vạng, Cố Thư Hành giống như bình thường thay đổi quần áo, trực tiếp đến bãi đỗ xe bệnh viện đi lấy xe của mình, ai biết hắn mới vừa đi ra khu nội trú đã bị một giọng nữ thanh thúy dễ nghe gọi lại ——
“Cố Thư Hành!”
Nghe được âm thanh kia, Cố Thư Hành sửng sốt một chút, hắn nhanh chóng xoay người, dưới ánh hoàng hôn Diêu San San mặc áo khoác lông màu lam nhạt đang mỉm cười rực rỡ với hắn.
“Cố Thư Hành, em đã trở về!"
Khi nói chuyện, cô đã chạy nhanh đến trước mặt hắn, mở hai tay gắt gao ôm lấy hắn.
Bảy năm trước hai người bọn họ quen biết ở nước ngoài, khi đó hai người đều là du học sinh, lại biết được cả hai thế nhưng đến từ một thành phố, nháy mắt quan hệ của hai người liền kéo gần không ít.
Thật ra khi đó Diêu San San đã biết Cố Thư Hành thích mình, nhưng bạn muốn để một chàng trai cứng nhắc chủ động thổ lộ thì đó thật là một chuyện vô cùng vô cùng khó khăn.
Diêu San San cũng là một mỹ nữ, ở nước ngoài người theo đuổi cô cũng không ít, lúc ấy Diêu San San ở trong buổi tiệc sinh nhật của mình ám chỉ Cố Thư Hành thổ lộ với mình, nhưng cái tên gia hỏa này lại nghe không hiểu ~
Cuối cùng Diêu San San dưới sự tức giận liền tìm một người nước ngoài làm bạn trai, thật ra cô chính là muốn chọc tức Cố Thư Hành, cũng không thật sự muốn cùng chàng trai kia phát sinh cái gì, ai biết Cố Thư Hành sau khi biết chuyện này thế nhưng còn chủ động gọi điện thoại chúc phúc cô.
Sau đó hai người rốt cuộc không còn liên hệ gì nữa.
Diêu San San cũng là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, cô cảm thấy nếu Cố Thư Hành không chịu vì mình mà thỏa hiệp một chút, như vậy còn không bằng tuyệt giao thống khoái.
Thẳng đến hai năm trước, Diêu San San tại một lần tiệc rượu của công ty gặp một du học sinh chơi chung với nhau năm đó, từ trong miệng hắn Diêu San San mới biết được ngày đó mình tuyên bố có bạn trai, Cố Thư Hành một mình ở trong ký túc xá uống rượu đến hừng đông.
Làm một chàng trai dốc lòng muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc tuyệt đối không thể uống rượu.
Mà ngày đó, Cố Thư Hành lại chuốc say bản thân, chỉ có một mình hắn, một mình yên lặng thừa nhận, một mình yên lặng xoay người rời đi.
Đây có lẽ chính là phương thức làm người của hắn, năm đó Diêu San San không hiểu nhưng hiện tại, cô đã hiểu.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Cho nên, cô trở về.
“San San?”
Nhìn Diêu San San cũng không thay đổi bao nhiêu, trên khuôn mặt lạnh lẽo bất biến hàng năm của Cố Thư Hành khó có được lộ ra một tia mỉm cười: “Em trở về khi nào.?”
“Hôm nay, vừa xuống máy bay sắp xếp tốt mọi thứ liền tới tìm anh, cảm động không?”
Diêu San San buông đôi tay mình ra ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Thư Hành, lần này trước khi về nước cô đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, hơn nữa cô còn hỏi thăm rất nhiều người về chuyện của Cố Thư Hành, biết hiện tại hắn vẫn còn độc thân.
Lần này, cô muốn chủ động xuất kích tuyệt đối không thể lại bỏ qua người đàn ông này.
"Ha hả.”
Nghe Diêu San San nói, Cố Thư Hành hơi mỉm cười: “Vừa lúc anh tan làm, đi ăn cơm thôi, anh giúp em làm tiệc tẩy trần!”
“Được!”
Diêu San San mỉm cười đi tới bên cạnh Cố Thư Hành, giơ tay rất tự nhiên khoác lấy cánh tay hắn.
“Thời điểm em chưa về nước nghe a May các cô ấy nói thành phố A vừa mở một quán ăn Nhớ Giang Nam, nghe nói họ mở quán ăn tại gia nấu ăn rất ngon, chúng ta đến chỗ đó đi!”
Nhớ Giang Nam……
Cố Thư Hành không tự chủ được bỗng nhiên nghĩ tới Tiêu Tình, hắn cười gật gật đầu.
“Được, vậy đến Nhớ Giang Nam!”
Thời điểm tan làm vừa lúc là thời gian nhà ăn bận rộn nhất, bởi vì không có hẹn trước nên Cố Thư Hành và Diêu San San đợi mười phút rốt cuộc mới đợi được một phòng trống.
“Cũng không biết bây giờ em thích ăn cái gì, em chọn thức ăn đi.”
Cố Thư Hành rất lịch sự đem thực đơn đẩy đến trước mặt Diêu San San, Diêu San San nhấp môi hơi mỉm cười: “Thật ra…… Những năm gần đây em vẫn luôn không thay đổi, vẫn là…… khẩu vị cũ nha!”
Phụ nữ cho dù muốn chủ động cũng không thể nói quá rõ ràng, huống chi còn là lần đầu tiên gặp lại.
Diêu San San đã cho Cố Thư Hành đầy đủ ám chỉ, đáng tiếc……
Bác sĩ Cố lúc này hình như cũng không có cảm giác được lời nói của Diêu San San có thâm ý.
Chờ Diêu San San chọn xong cơm, hai người liền bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm, lấy loại tính cách lạnh lùng này của Cố Thư Hành cái vòng bạn bè luẩn quẩn ít ỏi của hắn người có thể cùng hắn nói chuyện phiếm cũng không nhiều lắm, mà Diêu San San chính là loại người nói chuỵên rất hợp ý với Cố Thư Hành.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà năm đó Cố Thư Hành thích Diêu San San đi.
Trong biển người mênh mang có thể tìm được một người tri tâm hiểu mình cũng không dễ dàng.
Chỉ là, người yêu và tri kỷ thật ra là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cố Thư Hành đối mặt với Diêu San San hiện giờ, đối với mối tình đầu chết non của mình đã sớm quên hết tất cả rồi, có lẽ thật đúng là mối tình đầu chưa hiểu tình yêu?
Tốc độ nấu ăn của Nhớ Giang Nam vẫn rất nhanh, chỉ là không đợi Cố Thư Hành và Diêu San San bắt đầu động đũa, từ ngoài cửa phòng thuê truyền đến một trận ồn ào ——
“Lão tử giữa trưa đã đặt phòng, hiện tại anh nói với tôi là không có, các người có ý gì? Nghĩ lão tử không trả được tiền sao?”
Giọng nữ có chút phẫn nộ, lại một tiếng một tiếng “Lão tử”, Cố Thư Hành vừa nghe liền biết đó là tiếng của Tiêu Tình.
Không biết làm sao, hắn đột nhiên nhịn không được cười một tiếng.
“Thư Hành? Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, có một người bạn ở dưới lầu, anh đi xem.”
Nói xong Cố Thư Hành lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, Diêu San San cũng vẻ mặt hồ nghi theo hắn ra khỏi phòng.
Lúc này Tiêu Thanh và Tô Duệ, Tô Vãn ba người đều ở trong đại sảnh, chuyện này nói đến cũng thật trùng hợp, trước đó mấy ngày Tô Vãn đã từ chức, hiện tại ba người chuyên tâm xử lý cửa hàng ở Cửu Lâm Nhai, ba người hợp lại muốn bán hết hàng trong tiệm, sau đó tìm một xưởng sản xuất đáng tin cậy để hợp tác, tự mình sáng tạo ra một cái nhãn hiệu, chuyện này ba người đã làm được vài ngày, hôm nay rốt cuộc khảo sát được một cái nhà máy quyết định ký hợp đồng.
Bởi vì trong lòng cao hứng, Tiêu Thanh liền nhịn không được đặt một phòng ở Nhớ Giang Nam, tính toán buổi tối ba người đến ăn uống một bữa.
Ai biết trước khi ba người bọn họ tới, vừa lúc có một đám viên chức cũng đến nơi đây chiêu đãi lãnh đạo, mà khi đó toàn bộ tiệm cơm cũng chỉ dư lại một phòng mà Tiêu Thanh đặt là chưa có người, vì thế lãnh đạo không chút phô trương, bình dị gần gũi tỏ vẻ chọn phòng này! Khiêm tốn một chút! Tôi không thể gia tăng gánh nặng cho người dân được~
Tiêu Thanh:……
Thật là con mẹ nó ~
“Tiêu tiểu thư, thật sự là ngại quá, nếu không cô chờ một chút lập tức có phòng trống, hơn nữa…… Hôm nay tiền cơm của cô và bạn cô tiệm chúng tôi chi trả.”
Trước quầy tổng giám đốc liên tiếp nhận lỗi với Tiêu Thanh, nhưng Tiêu Thanh vẫn luôn cảm thấy khó chịu ——
Đờ mờ, trước kia lão tử là đồ nghèo khổ bị cao phú soái khi dễ, mẹ nó, hiện tại lão tử rốt cục trở thành bạch phú mỹ, thế nhưng còn phải bị người khác khi dễ?
Thật là không có thiên lý mà ~
~~~~~~