Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 321: TG15: Yêu Tình Địch (12)




Edt: Mítt

~~~~~~

Gió đêm mùa thu có chút rét run, Tiêu Thanh đứng ở cửa biệt thự khoác áo khoác không tự chủ được rùng mình một cái, lúc này một chiếc xe đang chậm rãi chạy lại.

Chà chà, Mercedes đấy!

Tiêu Thanh bĩu môi, hiện tại lão tử cũng là người chạy Ferrari, chiếc mercedes một trăm vạn thì tính là gì!

Xe vừa lúc dừng lại ở bên cạnh Tiêu Thanh, Khâu Phong lái xe nhìn thấy mỹ nữ ở cửa biệt thự cũng hơi sửng sốt một chút.

Cho dù là dáng người hay là dung mạo thì Tiêu Tình tuyệt đối đều đứng đầu.

“Tới rồi.”

Thấy Khâu Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thanh ngoài cửa sổ, Tô Duệ cười khẽ mở miệng, sau đó hắn dẫn đầu bước xuống xe vẫy vẫy tay với Tiêu Thanh.

“Chờ có lâu không? Có lạnh hay không?”

“Anh nói xem?”

Tiêu Thanh hướng về phía Tô Duệ trợn trắng mắt. Khâu Phong ở một bên nhìn thấy mỹ nữ đến động tác trợn trắng mắt cũng làm người ta mất hồn như vậy ~

Khâu Phong không tự chủ được cũng đi theo xuống xe, sửa sang lại một chút âu phục sang quý của mình, hắn văn nhã có lễ đứng ở một bên ánh mắt thường đảo qua trên mặt Tiêu Thanh.

“Tiểu Vãn, Mộ Bạch, đây là bạn của hai người?”

Tô Vãn:……

Anh quả nhiên là tự quen thuộc như vậy!

“Đúng vậy, tôi tên Tiêu Tình.”

Tiêu Thanh nhìn nhìn Khâu Phong trước mắt, đờ mờ, hắn nhớ tới gia hỏa này không phải là em họ của La Diễm sao?

Trước kia có một lần ở trong bữa tiệc của công ty Tô Vãn Tiêu Thanh đã gặp qua Khâu Phong, khi đó hắn cũng cảm giác được ánh mắt tên sắc lang này nhìn Tô Vãn không thích hợp.

Đờ mờ, quả nhiên là sớm có âm mưu!

Tưởng tượng đến đây, Tiêu Thanh cười càng thêm xinh đẹp với Khâu Phong: “Không biết vị đẹp trai này xưng hô như thế nào?”

Đều nói đàn ông hiểu đàn ông nhất, vừa thấy tên Khâu Phong chết tiệt nhìn chằm chằm mình, Tiêu Thanh nhịn không được nghịch nghịch tóc đẹp, ngón tay mảnh khảnh không chút để ý xẹt qua ngực.

Khâu Phong:……

Người nào đó quả thực muốn chảy máu mũi có biết hay không?

Cái gì kêu thục nữ? Cái gì kêu ngự tỷ? Cái gì kêu gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ?

Hôm nay Khâu Phong đã thật sự tận mắt chứng kiến, nháy mắt hắn đã quên mất tiểu thiên sứ Tô Vãn trong lòng mình đến không còn một mảnh ~

Thấy Khâu Phong bị mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo, Tiêu Thanh lập tức trộm đánh cái thủ thế với Tô Duệ.

Thủ thế này là do trước đây thời điểm hai người bọn họ ở bên nhau làm chuyện xấu cùng nhau nghĩ ra, hiện tại Tiêu Thanh thủ thế chính là kêu Tô Duệ đi mau.

Nhìn thấy động tác của Tiêu Thanh, Tô Duệ lập tức ngầm hiểu mang theo Tô Vãn nhanh đi vào biệt thự Tiêu gia.

Lúc này ngoài cửa cũng chỉ còn lại Tiêu Thanh và Khâu Phong.

“Tôi tên Khâu Phong, Tiêu tiểu thư cứ gọi tôi A Phong là được rồi.”

Lúc này Khâu Phong đang vẻ mặt mê muội nhìn Tiêu Thanh, hoàn toàn không phát hiện bọn người Tô Duệ rời đi.

Khâu Phong?

Đờ mờ, hôm nay tôi khiến cho anh uống gió Tây Nam.

Tiêu Thanh nheo nheo mắt, thuận thế dựa vào cửa xe mercedes của Khâu Phong.

“Ai nha, làm sao đột nhiên nóng như vậy chứ?”

Hắn giơ tay vẫy vẫy cổ áo của mình, nhìn thấy xuân sắc bên trong cổ áo, Khâu Phong một bên âm thầm nuốt một ngụm nước bọt —— thật lớn ~

“Khụ khụ.”

Tiêu Thanh lúc này lại nhịn không được ho khan một tiếng, sau khi hấp dẫn lực chú ý của Khâu Phong, hắn từ bên cửa xe đứng dậy.

“Ai u”.

Hình như bị trẹo chân, cả người Tiêu Thanh muốn ngã vào trên người Khâu Phong, trời cho cơ hội tốt Khâu Phong tự nhiên không có khả năng bỏ lỡ, hắn lập tức nâng đôi tay muốn ôm Tiêu Thanh, từ xa nhìn như hắn đã ôm được Tiêu Thanh trong ngực, mà trên thực tế giữa thân thể hai người còn có một khoảng cách ——

“Lưu manh!”

Đột nhiên Tiêu Thanh dùng sức giơ tay đánh Khâu Phong một bạt tay.

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe] 

Truy cập Wattpad để nhận được thông báo chương mới nhất.

Hừ hừ hừ, muốn chiếm tiện nghi của lão nương? A phi phi, là lão tử!

Muốn chiếm tiện nghi lão tử? Cửa cũng không có!

“Đồ lưu manh! Đồ lưu manh!” Tiêu Thanh giơ tay hướng tới hai bên mặt của Khâu Phong mà dồn sức đánh, bị tình huống bất thình lình làm cho ngơ ngác, Khâu Phong sau khi phục hồi tinh thần lại phản xạ có điều kiện duỗi tay dùng sức đẩy Tiêu Thanh một cái.

Đáng thương Tiêu anh hùng hiện giờ thân kiều thể nhược, bị Khâu Phong dùng sức đẩy như vậy, cả người Tiêu Thanh lập tức ngã quỵ về phía sau, Tiêu Thanh vốn tưởng rằng mình phải cống ngầm lật thuyền không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ được người khác đỡ một phen.

“Cô không sao chứ?”

Âm thanh Cố Thư Hành vẫn lạnh nhạt như cũ, có lẽ bởi vì vừa mới tắm xong đổi một bộ quần áo khác, trên người hắn còn mang theo mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi.

Cảm giác được bàn tay to của Cố Thư Hành lại đặt ở trên eo mình, sắc mặt Tiêu Thanh lập tức liền 囧.

Hắn trước kia cũng biết mỗi người đàn bà đều có chỗ mẫn cảm, nhưng vì sao eo thon nhỏ của Tiêu Tình lại mẫn cảm như vậy?

“Anh, anh buông tay.”

Tiêu Thanh lập tức giãy giụa thân mình, sau đó lại quay đầu căm tức nhìn Khâu Phong ở một bên chật vật khó coi.

“Anh là cái đồ lưu manh, cũng dám đẩy bà đây? Bà một hai phải kiện đến khi anh phá sản!”

Không sai, tôi có tiền, tôi tùy hứng!

Khâu Phong:……

“Được rồi, cô đừng xằng bậy!”

Cố Thư Hành một bên nghe Tiêu Thanh nói liền giơ tay vẫy vẫy tay.

“Cố Thư Hành? Anh……”

Thấy Cố Thư Hành thế nhưng không đứng về phía mình, Tiêu Thanh lập tức nổi giận.

“Đây là chuyện của tôi, anh quản cái gì?”

“A.”

Nghe Tiêu Thanh nói, Cố Thư Hành vén ống tay áo sau đó thong thả ung dung cởi áo khoác của mình xuống, tiện tay ném tới trên mặt Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh: em gái anh……

Chờ Tiêu Thanh lấy áo khoác kia xuống đang chuẩn bị mắng, lại nhìn thấy Cố Thư Hành đã dùng nắm đấm đánh Khâu Phong tè ra quần, răng cửa cũng đều rớt, đờ mờ cái này thật sự phải húp gió rồi ~

“Có đôi khi lấy bạo chế bạo cũng thật sự hữu dụng!”

Cố Thư Hành quay đầu nhìn Tiêu Thanh, giây tiếp theo lại rũ con ngươi hung hăng đạp Khâu Phong một chân: “Cút!”

Tiêu Thanh:……

Đờ mờ, lão tử thế nhưng cảm thấy Cố Thư Hành cái tên mặt than này cũng thật là đẹp trai.

Được rồi, xem anh cũng còn chút phong độ của đàn ông, lão tử quyết định muốn…… Làm anh em với anh ~

Sau này tuyệt đối sẽ không ở trong lòng mắng anh là tên mặt than tiểu bạch kiểm ~

Cố Thư Hành sửa sang lại quần áo của mình một chút, nhìn thấy cổ tay áo có chút tro bụi, hắn có chút không quen nhíu mày.

“Oa! Cố Thư Hành anh thật lợi hại nha! Thì ra anh còn biết vật lộn với người ta! Anh được lắm!”

Lúc này Tiêu Thanh một bên đột nhiên chạy đến bên người hắn nâng khuỷu tay dùng sức đụng phải ngực Cố Thư Hành một chút.

“Tiểu tử anh thật đúng là thâm tàng bất lộ!Tôi thật đúng là không nhìn ra thân thể nhỏ này của anh lại có sức mạnh như trâu thế kia! Anh có phải thường xuyên tập thể hình hay không? Có cơ bụng tám múi không? Tới, để cho anh trai đây, ách, để cho tôi nhìn xem ~”

Nói xong Tiêu Thanh muốn duỗi tay bắt lấy áo sơ mi của Cố Thư Hành.

Cố Thư Hành:……

“Đừng nháo.”

Cố Thư Hành đen mặt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt Tiêu Thanh.

“Cô không phải không thoải mái sao? Làm sao còn đứng ở bên ngoài? Thế nhưng còn mặc ít như vậy!”

“A, đúng rồi!”

Cố Thư Hành vừa nói như vậy, Tiêu Thanh rốt cuộc nhớ tới Tô Duệ và Tô Vãn.

“Tôi còn không phải là tới đón Tiểu Bạch và Tiểu Vãn sao, cái tên sắc lang kia thế nhưng còn nhớ thương Tiểu Vãn nhà chúng ta, thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Nói xong, Tiêu Thanh giơ tay túm Cố Thư Hành đi vào trong biệt thự: “Nếu anh đã đến rồi, vừa lúc, cùng vào nhà tôi mấy người chúng ta ăn chung một bữa cơm!”

Nhan Mộ Bạch và Tô Vãn cũng tới?

Cố Thư Hành đang hồ nghi vừa tiến vào sân biệt thự đã thấy được thân ảnh hai người.

Tiêu Tình cô ấy…… từ khi nào quen thuộc với hai người kia như vậy?

“Bác sĩ Cố?”

Nhìn thấy Tiêu Thanh cười hì hì túm Cố Thư Hành đi vào trong biệt thự, ánh mắt Tô Vãn sáng ngời ——

Đây hẳn là hào quang của nhân vật chính trong truyền thuyết?

Cho dù là khi nào, cho dù là ở bất kì địa phương nào. Chỉ cần chỗ đấy có nữ chủ thì sẽ tự động hấp dẫn tới một loại sinh vật tên là nam chủ.