Edt: Mítt
~~~~~~
Nếu có một ngày, bạn từ trong tai nạn xe cộ tỉnh lại, phát hiện mình từ một người đàn ông biến thành một người phụ nữ, bạn sẽ làm sao?
Trả lời đầu tiên là sờ sờ ngực đều là nói dối, rõ ràng hẳn nên kiểm tra phía dưới của mình có còn đây không trước mới đúng~
Tiêu Thanh cảm thấy đời này của mình chính là một cái bàn trà, mặt trên trải đầy bi kịch.
Thất nghiệp, thất tình, bị tai nạn xe cộ, đờ mờ, từ tai nạn xe cộ tỉnh lại thế nhưng còn biến thành một người phụ nữ!
Được rồi, tuy rằng là bạch phú mỹ có khuôn mặt thiên sứ dáng người lại ma quỷ, nhưng dùng được cái khỉ gì?
Vốn dĩ Tiêu Thanh còn muốn dùng tiền của Tiêu gia xuất ngoại làm phẫu thuật, nhưng sau khi hắn lên mạng tìm hiểu một ít tư liệu, cả người đều không tốt ——
Giải phẫu không phải bạn muốn làm là có thể làm! Lỡ như thất bại, sẽ trở thành nhân yêu đấy?
Tóm lại, hiện tại tâm tình Tiêu Thanh thật không tốt!
Đuổi tất cả các hộ sĩ trong phòng bệnh đi, sau khi đóng các cửa có thể đóng, Tiêu Thanh thở phì phì ngồi ở trên giường bệnh, bạn nói xem hắn làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Bị lãnh đạo phái đến thâm sơn cùng cốc đi thăm viếng, di động máy tính không tín hiệu, kết quả bạn gái bị thương nằm viện mình cũng không biết!
Thật vất vả từ trong núi trở lại, đờ mờ, bạn gái đã bị tiểu bạch kiểm cướp mất, đáng giận nhất chính là, công việc của hắn thế nhưng cũng bị cậu em vợ của giám đốc thay thế!
Đây là thảm kịch nhân sinh trắng trợn mà.
Tiêu Thanh đang ngồi ở trên giường hối hận, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Tiêu Thanh còn tưởng rằng là Tiểu Hạ trở lại, hắn nhịn không được thở dài một hơi nói.
“Tiểu Hạ, không phải kêu cô đi ra ngoài trước hay sao? Tôi thật sự không có chuyện gì, chỉ là phát tiết, phát…… a.”
Thời điểm Tiêu Thanh xoay người nhìn thấy khuôn mặt băng sơn ở cửa, hắn lập tức tạm dừng một chút, sắc mặt cũng khó coi lên.
“Anh tới làm gì?”
Tiểu bạch kiểm đáng giết ngàn đao, bản thân đã có vị hôn thê còn thông đồng với Tô Vãn nhà chúng ta! Anh chờ lão tử xuất viện liền đến trước mặt Tô Vãn vạch trần gương mặt thật của anh.
Tiêu Thanh đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía sau Cố Thư Hành lại xuất hiện một người.
Cô có một mái tóc đen dài mượt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trên người mặc áo khoác bóng chày màu xanh dương, cả người thoạt nhìn đặc biệt điềm mỹ đáng yêu.
Tô Vãn?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay!
Tiêu Thanh sững sờ ở nơi đó, mà Tô Vãn lúc này cũng thấy được Tiêu Thanh trên giường bệnh, ánh mắt cô sáng lên, cả người lập tức nhanh chóng xông lên trước: “Là cô! Rốt cuộc cũng để tôi tìm được cô!”
Tiêu Thanh:……
Chẳng lẽ mình biến thành như vậy, cô ấy còn nhận ra mình?
Tiêu Thanh đang nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy gương mặt đau xót, bên má trái đã bị Tô Vãn hung hăng tát một bạt tai.
“Cô làm cái gì vậy?”
Tiêu Thanh mở to mắt vẻ mặt tức giận nhìn Tô Vãn, cô nha chạy theo tiểu bạch kiểm này, cô còn có lý?
Lại còn dám đánh tôi?
Lão tử trước kia không đánh phụ nữ, khụ khụ!
Nhưng hiện tại lão tử cũng là phụ nữ, đờ mờ, chọc lão tử nóng, đến bạn gái cũ cũng sẽ không khách khí!
Ở thời điểm Tiêu Thanh tính phản kích, Tô Vãn trước giường bệnh đột nhiên hồng con mắt gắt gao bắt lấy hai vai Tiêu Thanh.
"Cô là hung thủ giết người! Cô trả Tiêu Thanh lại cho tôi! Cô trả anh ấy lại cho tôi! Cô là hung thủ giết người! Hung thủ giết người!”
Tiêu Thanh:……
A.
Bị Tô Vãn dùng sức lay động như vậy, Tiêu Thanh rốt cuộc nghĩ tới một vấn đề thật nghiêm trọng ——
Hắn hiện tại biến thành Tiêu Tình, cũng chính là vị nữ tài xế gây chuỵên kia, cho nên…… Hiện tại mình là kẻ thù của chính mình?
Đờ mờ, ông trời không cần phải chơi người khác như vậy.
Nhìn bộ dáng Tô Vãn kích động, Tiêu Thanh lại nhịn không được có chút cảm động.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Hắn đời trước thất bại, nhưng ít nhất không phải hoàn toàn thất bại, ít ra hắn còn có Tô Vãn cô bạn gái này ( tuy rằng là bạn gái cũ), còn có người anh em tốt Nhan Mộ Bạch có thể gửi gắm sinh tử.
Thì ra mình chết, cũng sẽ có người thương tâm, cũng sẽ có người vì mình mà khóc thút thít……
Trong lúc nhất thời, Tiêu Thanh sững sờ ở nơi đó mặc cho Tô Vãn không ngừng loạng choạng hai vai của mình.
“Tô tiểu thư!”
Lúc này, Cố Thư Hành ở cửa rốt cuộc nhịn không được tiến lên một bước, giơ tay bắt lấy cánh tay Tô Vãn.
“Tô tiểu thư, cô đừng quá kích động, Tiêu Tình cô ấy cũng là người bị hại, vụ tai nạn kia trách nhiệm cũng không chỉ mình cô ấy, cô ấy……”
“Uy! Anh làm gì đấy? Anh buông ra!”
Cố Thư Hành đang nói đột nhiên bị Tiêu Thanh đánh gãy, hắn nhìn thấy Cố Thư Hành bắt lấy cánh tay Tô Vãn, cả người lập tức kích động nhảy dựng lên, không nói hai lời giơ tay đẩy cánh tay Cố Thư Hành ra, sau đó tiến lên một bước, đĩnh đạc đứng ở trước người Tô Vãn: “Cố Thư Hành, anh đủ rồi, không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác, anh là cái đồ sắc lang.”
Cố Thư Hành:……
Tiêu Tình này thật là càng ngày càng không thể nói lý ~
“Tô Vãn, em không sao chứ?”
Khi nói chuyện, Tiêu Thanh lại xoay người giơ tay muốn nắm lấy tay Tô Vãn.
Tô Vãn tự nhiên là nhanh chóng né tránh.
“Tiêu tiểu thư, tôi……vừa rồi là do tôi quá kích động, ngại quá, tôi đi trước.”
Nói xong Tô Vãn lại ngước mắt nhìn Cố Thư Hành một cái...
“Bác sĩ Cố, tôi còn phải cảm ơn anh ngày đó đã giúp tôi, thật ra tôi rất hối hận, nếu không phải lúc ấy tôi quá tức giận nói dối gạt A Thanh, có khả năng anh ấy sẽ không xảy ra chuyện, anh nói rất đúng, chuyện này cũng không phải Tiêu tiểu thư sai, là tôi, là tôi sai, đều là tôi sai!”
Nói xong Tô Vãn thần sắc thống khổ chạy nhanh ra ngoài.
“Uy! Tô Vãn!”
Tiêu Thanh sốt ruột muốn đuổi theo cô, chưa chạy được vài bước đã bị Cố Thư Hành ngăn cản lại.
“Cô hiện tại là người bệnh, cô muốn đi đâu?”
“Cố Thư Hành, anh có phải ngốc hay không? Anh không thấy cảm xúc Tô Vãn không ổn sao? Lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
“Cô ấy……”
Cố Thư Hành cụp đôi mắt.
“Đó là chuyện của cô ấy, cô ấy còn có người thân và bạn bè, không cần người ngoài như chúng ta nhọc lòng, Tiêu Tình, cô hiện tại là người bệnh của bệnh viện, mời cô lập tức trở lại trên giường bệnh đi, tôi……”
“Bệnh em gái anh!”
Tiêu Thanh thừa dịp Cố Thư Hành không chú ý, dùng sức đẩy hắn một phen, sau đó nhanh chân chạy ra cửa.
Sau khi ra cửa, Tiêu Thanh mới phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn còn mặc đồ bệnh nhân hơn nữa trên người đờ mờ một xu tiền cũng không có.
Ách, lúc này hắn phải làm sao đi đến nhà Tô Vãn, đi bộ? Chạy bộ? Nếu không dứt khoát gọi taxi hoặc là đi giao thông công cộng, nếu làm như vậy, sẽ không bị xem là bệnh nhân tâm thần rồi bị bắt lại chứ?
“Tích tích.”
Lúc này, phía sau Tiêu Thanh đột nhiên vang lên một trận tiếng còi ô tô, Cố Thư Hành từ vị trí điều khiển nhô đầu ra: “Cô biết địa chỉ nhà Tô Vãn sao? Lên xe, tôi chở cô đi!”
Tôi……
Tiêu Thanh đấu tranh tư tưởng vài giây, cuối cùng vẫn là không tình nguyện lên xe, vừa lên xe, ánh mắt hắn liền lăng lệ nhìn chằm chằm Cố Thư Hành hỏi: “Anh làm sao biết nhà cô ấy ở đâu? Anh đến đó rồi?”
Cảm giác được ghen tuông rõ ràng trong giọng nói của hắn, Cố Thư Hành nhịn không được lạnh lùng lắc lắc đầu: “Cô ấy trước kia là bệnh nhân của tôi, tôi tự nhiên biết cô ấy đang ở nơi nào.”
Ách.
Nghe Cố Thư Hành nói, Tiêu Thanh đành phải gục đầu xuống không nói lời nào —— được, được anh nói có lý!
Ở thời điểm hai người lái xe đi đến nhà Tô Vãn, Tô Vãn cũng đã kêu taxi đi Cửu Lâm Nhai, phố này là thị trường bán sỉ lớn nhất ở đây, ngư long hỗn tạp, bán hàng rong thành đàn.
Từ trên taxi nhìn ra một chút, nhìn thấy trước mắt là đường phố dài ầm ĩ hỗn loạn, Tô Vãn nhịn không được cười cười —— nơi này, Tô tướng quân phải ngốc làm sao đây?
Không sai, trong thế giới này có thể được gọi là nam phụ thâm tình cũng chỉ có một người, đó chính là bạn bè tốt của Tiêu Thanh, Nhan Mộ Bạch.
Bạn đừng nhìn cái tên này tình thơ ý hoạ, trên thực tế Nhan Mộ Bạch và Tiêu Thanh đều có xuất thân nghèo khổ giống nhau, Tiêu Thanh tốt xấu gì cũng đã từng là một viên chức nhỏ lăn lộn ở một xí nghiệp tư nhân, mà Nhan Mộ Bạch thì chỉ ở cái thị trường bán sỉ này bán các loại hàng hóa kiếm sống……
~~~~~~
Tô tướng quân bán hàng rong nha mọi người..
Cười trên nổi đau của người khác trước đi mọi người..
Ta cười trước..ahahaha Duệ ca bị nghiệp quật =))))