Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 297: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (11)




Edt: Mítt

~~~~~~

Ngày hôm sau, thời điểm Liễu Huyền tới phủ công chúa chính là buổi trưa mặt trời lên cao, dựa theo quy củ, Tô Vãn ốm đau trên giường, Liễu Huyền thân là nam quan không có biện pháp trực tiếp đến trong phòng ngủ của cô thăm bệnh.

Cho nên, Liễu Huyền tới phủ công chúa được an bài ở bên trong phòng tiếp khách, đợi nửa ngày, Tô Vãn mới dưới sự nâng đỡ của Bích Lạc chậm rãi tới muộn.

Chỉ hai ngày không gặp, khuôn mặt Tô Vãn thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy và tái nhợt.

“Trưởng công chúa.”

Nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, Liễu Huyền lập tức đứng dậy hướng về phía Tô Vãn hành lễ.

“Liễu tướng không cần khách khí, ngồi đi.”

Tô Vãn nói nhỏ một tiếng, ngữ khí có chút khàn khàn vô lực.

Liễu Huyền nghe vậy nhẹ nhàng ngồi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên mặt Tô Vãn.

“Trưởng công chúa thân thể có khá hơn chưa?”

“Không có gì đáng ngại, bổn cung nào có yếu đuối như vậy?”

Tô Vãn hướng về phía Liễu Huyền cười nhạt.

“Bổn cung còn phải đa tạ Liễu tướng ngươi đến thăm riêng bổn cung, Liễu tướng thật là người có tâm.”

“Đây là hạ quan nên làm.”

Liễu Huyền hướng về phía Tô Vãn gật gật đầu, sau đó mới thấp giọng mở miệng nói.

“Hôm nay bệ hạ đã quyết định muốn dời lại ngày đại hôn của mình và Nguyệt Thanh, chuyện này, trưởng công chúa người có biết không?”

“Sao?”

Nghe Liễu Huyền nói, Tô Vãn ngẩn ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì bổn cung sao?”

“Trưởng công chúa, người cần gì phải…… Biết rõ còn cố hỏi.”

Liễu Huyền nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Vãn, tựa hồ muốn từ ánh mắt của cô nhìn thấy một tia sơ hở, đáng tiếc, mắt phượng Tô Vãn là một mảnh thâm trầm, giữa mày càng có một tia nôn nóng chợt lóe qua.

“Không được, bổn cung không thể để bệ hạ làm như vậy!”

Khi nói chuyện, Tô Vãn giãy giụa đứng dậy.

“Bích Lạc! Mau đem phượng bào của bổn cung mang tới, gọi người chuẩn bị xe, bổn cung muốn lập tức tiến cung diện thánh!”

“Điện hạ! Thân thể của người……”

Bích Lạc một bên nghe Tô Vãn nói, lại chần chờ một chút.

Mà Liễu Huyền bên kia cũng đứng dậy, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Vãn: “Trưởng công chúa, người cần gì phải như thế, người……”

“Làm càn!”

Mắt phượng Tô Vãn lạnh lùng, gắt gao nhìn Liễu Huyền.

“Bổn cung làm việc không cần bất luận kẻ nào tới khoa tay múa chân! Bích Lạc, còn không mau đi chuẩn bị!”

“Vâng!”

Bích Lạc nghe lời lui ra, Liễu Huyền nhìn vẻ mặt có bệnh của Tô Vãn, trên khuôn mặt luôn luôn ôn nhuận mang theo một tia động dung: “Trưởng công chúa, đáng giá sao?”

Chỉ vì Nguyệt Thanh mà thôi, nam nhân như vậy, ở trong mắt Liễu Huyền quả thực chính là không đáng nhắc tới.

“Có đáng giá hay không, đều là chuyện của bổn cung, bổn cung làm việc không cầu được người đời đồng tình, chỉ cầu tâm mình an ổn.”

Cầu tâm mình an ổn?

Liễu Huyền có chút kinh ngạc nhìn Tô Vãn, hắn cảm thấy mình thật sự cần phải nhận thức lại một lần nữa về vị trưởng công chúa điện hạ này.

Chờ đến thời điểm Tô Vãn ngồi xe ngựa vào cung đã là buổi chiều, vào hoàng thành, Tô Vãn một đường nghiêng ngả lảo đảo đi Ngự Thư Phòng.

Lúc này, Tô Mạn tự nhiên còn đang ở Ngự Thư Phòng xử lý công vụ, nhìn thấy Tô Vãn đột nhiên xông tới, Tô Mạn ngây ra một lúc.

“Hoàng tỷ, tỷ, sao lại tới đây?”

“Vì sao không cưới Nguyệt Thanh?”

Tô Vãn nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Mạn, hỏi từng câu từng chữ.

“Hoàng tỷ, tỷ xem hiện tại tỷ còn đang bệnh, trẫm làm sao có tâm tư làm hỉ sự chứ?”

Tô Mạn có chút đoán không ra tâm tư Tô Vãn, cho nên chỉ có thể có lệ một câu, chờ đợi cô chủ động ra chiêu.

“Bổn cung hiện tại không ngại, các người nhanh thành hôn, trong phủ bổn cung đang chuẩn bị một phần của hồi môn lớn cho Nguyệt Thanh đấy.”

Tô Vãn vừa nói một bên lại từ trong lòng ngực móc ra một khối lệnh bài.

Lệnh bài kim sắc kia, mặt trái có khắc một chữ “Tô”, mà chính diện là một chữ “Bí”.

Đây là……

Lệnh bài điều động bí vệ hoàng gia! Giống như hổ phù trong quân đội, đều là thấy lệnh như gặp người.

Thời điểm nhìn thấy khối lệnh bài kia, đồng tử Tô Mạn nhịn không được co rụt lại —— đây là vinh quang mà năm đó Tô Vãn ở trong một chúng hoàng tộc cạnh tranh tàn khốc liều chết cướp về.

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad

[HBNmoemoe]

Bí vệ hoàng gia, luôn bị khống chế ở trong tay người mạnh nhất hoàng tộc, mà hiện giờ người không chế bí vệ chính là Tô Vãn.

“Bệ hạ không phải vẫn luôn muốn cái này? Bổn cung cho người!”

Nói xong, Tô Vãn giống như là ném rác rưởi đem khối lệnh bài được vô số người nhớ thương ném tới trên mặt đất trong Ngự Thư Phòng.

“Phần của hồi môn này có đủ hay không? Bệ hạ, người cưới hay là không cưới?”

Sắc mặt Tô Mạn cũng chậm rãi trở nên phức tạp, nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi nữ nhân trước mắt này có lẽ không phải hoàng tỷ của mình.

Hoàng tỷ dã tâm bừng bừng sao có thể sẽ vì một người nam nhân liền đem át chủ bài lớn nhất của mình vứt bỏ chứ?

Đó không phải tính cách của Tô Vãn.

Tuy rằng đáy lòng vạn phần hoài nghi, nhưng Tô Mạn biết khối lệnh bài kia là thật.

“Hoàng tỷ, tỷ thật sự chịu từ bỏ…… bí vệ Hoàng gia?”

Tô Mạn thử thăm dò hỏi một câu.

Nghe lời nàng nói, Tô Vãn khinh thường cười: “Trừ bỏ Bích Lạc ta muốn mang đi, tất cả những người khác tùy người xử trí!”

"Tỷ bỏ được?”

Ánh mắt Tô Mạn có ánh sáng chợt lóe, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn Tô Vãn gần ngay trước mắt.

“Có gì luyến tiếc? Thứ bổn cung mong muốn nhất…… Đã bị bệ hạ ngươi đoạt đi, bổn cung muốn mấy thứ này còn có tác dụng gì? Cho dù bổn cung có được quyền thế ngập trời, cũng sẽ không có người nào cùng bổn cung sóng vai chia sẻ.”

Nói xong Tô Vãn hướng về phía Tô Mạn cười quyến rũ: “Bệ hạ, cơ hội này chỉ có một lần, chớ có chờ bổn cung hối hận, lệnh bài này, ngươi rốt cuộc là nhận hay là không nhận?”

“Trẫm nhận!”

Cho dù Tô Vãn nói là thật hay là giả, Tô Mạn cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt trời cho này!

“Tốt!”

Thấy Tô Mạn trả lời thống khoái, Tô Vãn hơi mỉm cười, tay áo vung lên không chút do dự xoay người, đi nhanh rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Ánh nắng mặt trời còn có chút chói mắt, thời điểm Tô Vãn ra cửa bị ánh mặt trời làm lung lay một chút, cô giơ tay che che cái trán, chờ đến khi cô buông tay xuống liền nhìn thấy Nguyệt Thanh đang đứng ở cách đó không xa.

Hắn vẫn như cũ mặc áo choàng thuần trắng, vạt áo phiêu phiêu đứng ở nơi đó, sắc mặt phức tạp chăm chú nhìn cô……

Kinh đô, hậu viện Phong phủ.

Bởi vì Phong Vô Song từ nhỏ thể nhược không có biện pháp ra cửa, Phong phu nhân liền đem toàn bộ hậu viện trồng đủ loại hoa cỏ, những lúc không có việc gì sai người hầu trong phủ mang Phong Vô Song ra đó hít thở không khí, thưởng thức một chút hoa cỏ.

Hiện giờ Phong Vô Song đã không còn nữa, nhưng những nhóm hoa cỏ đó ở hậu viện Phong phủ lại còn đang đón gió phấp phới, nở rộ.

Trì Tuyết Diên đứng ở hậu viện Phong phủ nhìn những đóa hoa sáng lạn đó, biểu tình cả người đều hoảng hốt.

“Tuyết Diên, muội tìm ta?”

Tô Duệ chậm rãi đi vào hậu viện, hắn nhìn Trì Tuyết Diên đứng ở giữa một vườn hoa đến phát ngốc, nhịn không được gọi nàng một tiếng.

“Biểu ca.”

Trì Tuyết Diên nghe âm thanh Tô Duệ lập tức xoay người: “Huynh đã trở lại!”...

“Ừ, Tuyết Diên muội làm sao lại một mình ở chỗ này phát ngốc? Mẹ ta nói muội đặc biệt tới tìm ta, muội có chuyện gì sao?”

“Ta……”

Trì Tuyết Diên nhìn khuôn mặt lãnh lệ quen thuộc trước mắt, chần chờ một chút, vẫn là nâng mặt lên, vẻ mặt trịnh trọng hỏi.

“Biểu ca, huynh thích ta không?”

Thích?

Tô Duệ chần chờ một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn...

Trì Tuyết Diên thấy hắn ngây ngẩn cả người nãy giờ không nói gì, đang định tiếp tục truy vấn, Tô Duệ lại nhàn nhạt mở miệng: “Biểu ca tự nhiên thích muội, có chuyện gì sao?”

“Vậy huynh gả cho ta đi!”

Trì Tuyết Diên nghe Tô Duệ trả lời liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí cũng nhẹ nhàng theo.

Gả cho nàng ta?

Tô tướng quân dưới đáy lòng cười lạnh, trên mặt lại vẫn là một bộ dáng lãnh lệ.

“Tuyết Diên, muội biết lúc trước vì sao ta phải vào triều làm quan không? Ta muốn thay đổi sinh hoạt của bản thân, thay đổi nhân sinh của chính mình. Tuyết Diên, hiện tại biểu ca cũng hỏi muội một câu, muội…… Thích ta không?”

“Đương nhiên thích.”

Lần này Trì Tuyết Diên trả lời rất nhanh, thật ra trước khi tới Phong phủ, Trì Tuyết Diên đã suy nghĩ rất nhiều, nàng cũng có thể xác định mình thật ra cũng thích Phong Vô Trần.

“Nếu muội cũng thích ta, như vậy Tuyết Diên, muội gả cho ta được không?”

Tô Duệ nhìn chằm chằm đôi mắt Trì Tuyết Diên, gằn từng chữ một.

“Cái gì?”

Nghe Tô Duệ nói, Trì Tuyết Diên lập tức mở to hai mắt không dám tin tưởng nhìn hắn.

“Biểu ca, huynh có phải hồ đồ hay không? Trì Tuyết Diên ta sao có thể sẽ gả chồng?”

“Vì sao không thể? Hai chúng ta nếu lưỡng tình tương duyệt, nam cưới nữ gả có gì không ổn?”

Tô Duệ tiếp tục nhìn chằm chằm đôi mắt Trì Tuyết Diên, ngữ khí dần dần lạnh nhạt xuống.

“Không có khả năng.”

Trì Tuyết Diên trịnh trọng đánh gãy lời nói Tô Duệ.

“Đừng nói là Trì Tuyết Diên ta, cho dù là bất kì một quý nữ kinh đô nào cũng không thể tự hạ thấp thân phận gả thấp cho người khác, biểu ca, huynh đây là làm khó người khác!”

“Làm khó người khác sao?”

Tô Duệ cười trào phúng.

“Trì Tuyết Diên, hôm nay Phong Vô Trần ta liền đem lời nói để ở chỗ này, đời này kiếp này ta hoặc là không cưới vợ, hoặc là nhất định phải nghênh thú một vị quý nữ!”

“A.”

Nghe Tô Duệ nói, Trì Tuyết Diên cũng nhịn không được cười lạnh.

"Được thôi! Nếu biểu ca huynh có chí hướng lớn như vậy, vậy thì có vẻ ta đã làm khó người khác! Trì Tuyết Diên ta sẽ rửa mắt mong chờ!”

Nói xong, Trì Tuyết Diên lạnh lùng xoay người, cao ngạo rời đi.

Rửa mắt mong chờ?

Nhìn thân ảnh Trì Tuyết Diên ngạo nghễ rời đi, Tô tướng quân chỉ nghĩ ——

Ta không cần ngươi rửa mắt mong chờ, ta sợ đến lúc đó lóe mù mắt chó của ngươi ~ ahaha