Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 255: Phế Sài Nghịch Tập (15)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Toàn bộ người của Tô gia thôn cũng không phải quá nhiều, ba mươi mấy hộ gia đình, tổng cộng hơn một trăm người, thời điểm Tô Duệ cùng Tô Vãn mang theo mọi người rời đi là vào buổi sáng, một đám người đạp sương mai sáng sớm rời đi thôn trang sinh sống nhiều năm của mình, các lão nhân gia có chút không nỡ, mà những đứa trẻ cùng những người trẻ tuổi khác lại mang theo vẻ mặt hưng phấn tươi cười.

Thế giới bên ngoài là như thế nào? Ở ngoài núi lớn lại có phong cảnh như thế nào?

Bọn họ vẫn luôn chờ mong hy vọng đi ra tòa núi lớn này, mà hiện tại tất cả đều thành hiện thực……

Hơn một trăm người tới thành trấn gần nhất đã là buổi trưa, Tô Duệ bao một tửu quán, mọi người ăn cơm trưa, ở trong thị trấn thuê một ít xe lúc này mới chậm rãi lại hướng về huyện thành mà đi.

Một đường này rất là bôn ba, tới huyện thành rốt cuộc có thể thay xe kéo ma thú cấp thấp tốc độ nhanh một chút, ngồi ở trên xe kéo ma thú, một đám trẻ quả thực hưng phấn đến không chịu được.

Mà lúc này Tô Duệ dứt khoát triệu hồi ra hươu thú một sừng, đây là một loại ma thú tứ giai, tính tình tương đối ôn hòa, là tọa kỵ rất tốt, hơn nữa tốc độ của nó không nhanh không chậm, vừa lúc có thể bảo đảm để những ma thú cấp thấp đó đuổi kịp.

Thời điểm đi hai người cưỡi Truy Phong thú vẫn luôn không có thời gian thưởng thức phong cảnh ven đường, lúc này trở về, Tô Vãn dứt khoát dựa vào trong lòng ngực Tô Duệ, lẳng lặng thưởng thức những phong cảnh kì dị mỹ lệ hai bên con đường.

Phong cảnh dị giới so với phong cảnh ngày thường bọn họ chứng kiến càng có thêm một tia sắc thái thần bí hoa mỹ.

Từ Tô gia thôn đến Mai Đặc thành, dựa theo tốc độ bình thường cũng phải ba ngày ba đêm, mà Tô Duệ cùng Tô Vãn mang theo một đám người đi đi dừng dừng ở chạng vạng ngày thứ năm rốt cuộc mới vào tới cửa thành Mai Đặc thành.

Làm gia tộc đứng thứ hai ở Mai Đặc thành, Tô gia ở trong Mai Đặc thành và ngoài thành đều có được không ít sản nghiệp, an bài cho hơn một trăm người hoàn toàn không là vấn đề.

Lúc này, đã có rất nhiều người ở chi nhánh lục tục đi tới Tô gia, đương nhiên bọn họ tất cả đều được an bài ở biệt viện ngoài thành của Tô gia, cũng chỉ có một dòng người này của Tô Vãn lại có tư cách vào ở ngoại trạch nhà chính.

Mai Đặc thành to lớn, Tô gia xa hoa, còn có nhóm triệu hoán sư trong thành lui tới, làm những người trẻ tuổi của Tô gia thôn lần đầu tiên mở rộng tầm mắt.

Nơi này, chính là Mai Đặc thành, mà nó bất quá cũng chỉ là thành thị không nổi danh gì trong Áo Lâm quốc.

Vậy toàn bộ Áo Lâm quốc có bao nhiêu lớn?

Toàn bộ Đông Xuyên đại lục lại có bao nhiêu lớn? Lạc Nhật sơn mạch thần bí nguy hiểm kia, tộc người lùn cùng tinh linh tộc trong truyền thuyết sinh hoạt ở rừng cây bên trong thì lại thế nào……

Tô Thanh đứng ở trước cửa nhà cao lớn của Tô gia, chân dẫm lên một mảnh thổ địa xa lạ, hắn lần đầu tiên cảm giác được mình nhỏ bé như hạt bụi.

Chỉ có trở nên cường đại, không ngừng cường đại mới có thể đủ chân chính tại đại lục này làm nên một phen sự nghiệp……

Chờ đến khi Tô Vãn cùng Tô Duệ đem người trong thôn đều an bài xong đã là ban đêm.

Hai người mệt mỏi về tới phòng mình, vừa vào cửa liền có một đạo bóng dáng màu trắng nhào tới.

“Tiểu Bạch?”

Tô Vãn kinh hỉ gọi một tiếng, Tô Duệ một bên lại giơ tay, đem quái vật khổng lồ nhào tới kia đẩy qua một bên.

Cho dù là sinh vật giống đực gì nhào vào lòng ngực vợ mình, hắn đều không thể nhẫn ~

Ô ô ô.

Tiểu Bạch chớp con ngươi ủy khuất nhìn Tô Duệ, chủ nhân ngươi một chút cũng không có yêu ta.

“Ngươi lại thăng cấp?”

Tô Duệ không để ý tới Tiểu Bạch ra vẻ ủy khuất, mà là dùng tinh thần lực của mình câu thông tinh thần thức hải của nó một chút, hắn phát hiện Tiểu Bạch lại giải khai một tầng phong ấn, linh khí trong cơ thể cũng càng thêm tràn đầy, cho nên hiện tại thể tích của nó lại lớn thêm một vòng.

“Hừ hừ, bản thần thú là ai chứ?”

Nghe Tô Duệ hỏi, Tiểu Bạch cũng đã quên giả vờ ủy khuất, lập tức ngửa đầu bước hai chân trước đi từng bước nhỏ: “Cho bản thần thú một đoạn thời gian, chờ bản thần thú cởi bỏ tầng phong ấn thứ ba là có thể đạt được truyền thừa cao cấp.”

“Bản thân ma thú thăng cấp tốc độ so với nhân loại nhanh hơn nhiều, huống chi ngươi còn là thần thú?”

Đối với Tiểu Bạch tự luyến, Tô Duệ chỉ là vô tình liếc nó một cái: “Tô Lượng cùng Tô Bội thế nào?”

“Ách, hai tên gia hỏa kia sao, có tài nguyên mà chủ nhân ngươi để lại cho bọn họ, hai người hiện tại đều là triệu hoán sư bát phẩm.”

Bát phẩm?

Tô Duệ và Tô Vãn liếc mắt nhìn nhau một cái, này cùng bọn họ đoán trước không sai biệt lắm, bởi vì có vô số tài nguyên cung cấp tốc độ thăng cấp của hai người từ cửu phẩm đến bát phẩm thật nhanh, nhưng từ bát phẩm hướng lên trên lại yêu cầu cá nhân ngươi duy trì tinh thần lực, lấy tinh thần lực của Tô Lượng và Tô Bội muốn tiếp tục thăng cấp chỉ sợ cũng phải yêu cầu một đoạn thời gian.

Thấy hai người mắt đi mày lại liền muốn trở về phòng ngủ ngủ, cảm giác được mình bị làm lơ Tiểu Bạch lập tức lại nâng nâng móng vuốt, ở phía sau hai người nói.

“Đúng rồi, chủ nhân! Ngươi không ở nhà mấy ngày nay, có một cô bé ngực to ngày ngày tới tìm ngươi.”

Sao?

Tô Vãn lập tức dừng bước, mà Tô Duệ một bên nghe vậy cũng sắc mặt biến đổi: “Ai?”

“Quản gia đều kêu nàng ta là Triệu nhị tiểu thư, cô bé kia ngày ngày chạy đến trong viện của ngươi, cản cũng cản không được, hơn nữa, nàng ta ngu xuẩn như vậy, thế nhưng đem bản thần thú trở thành chó trông cửa? Còn có, nàng ta còn một mình lầm bầm lầu bầu nói muốn đem chủ nhân ngươi bắt lấy, ai nha, nữ nhân ngu xuẩn như vậy thật là muốn đem bản thần thú phiền chết, chủ nhân, nhân loại các ngươi có câu nói kêu ngực to thì ngốc nghếch, chính là nói nàng ta đúng không?”

Tô Duệ:……

“Ha hả, nàng ta cũng không phải là người ngực to ngốc nghếch.”

Nghe Tiểu Bạch nói, Tô Vãn lạnh lùng cười.

Ở trong mỗi thế giới trừ bỏ loại sinh vật gọi là pháo hôi, còn sẽ có chủng loại nữ phụ ác độc, mà Triệu Uyển Oánh chính là điển hình tiêu chuẩn của loại nữ phụ ác độc này, nàng ta là thiên tài trong Mai Đặc thành, tư chất trời cho càng là phía trên của Triệu Thúy Oánh cùng nguyên chủ Tô Vãn, hơn nữa có được dáng người ma quỷ nàng ta liền rất am hiểu dùng bề ngoài của mình để kết giao bằng hữu.

Ở nguyên cốt truyện, Triệu Uyển Oánh vào học viện triệu hoán muộn hơn nữ chủ Tô Vũ một năm, vừa tiến vào học viện nàng ta đã được tôn sùng là nữ thần nhân vật cấp phong vân.

Khi đó Tô Vũ đã ở trong học viện đứng vững vàng gót chân lại còn được lọt vào mắt xanh của đương kim Ngũ hoàng tử của Áo Lâm quốc.

Đương nhiên, vị Ngũ hoàng tử này cũng là một trong đông đảo nam phụ thâm tình trong thế giới này, hắn thích Tô Vũ, nhưng Tô Vũ đối với hắn lại không có cảm giác đặc thù.

Mà ở sau khi Triệu Uyển Oánh nhập học, vị Triệu nhị tiểu thư này một lòng muốn thông đồng với Ngũ hoàng tử, đáng tiếc mỗi một lần đều thất bại, cuối cùng nàng ta càng biến khéo thành vụng, thiếu chút nữa bị Kim Dương bên người triệu hoán sư giết chết, ở khoảnh khắc sinh tử cuối cùng, là Tiêu Diễn vừa lúc đi ngang qua cứu nàng ta.

Từ đấy về sau, Triệu Uyển Oánh liền đối với Tiêu Diễn một mảnh si tình, một lòng nghĩ muốn cùng Tiêu Diễn ở bên nhau.

Nguyên nhân chính là vì có nàng ta lần lượt phá hư, lần lượt làm rối, mới làm nam chủ đại nhân vốn đang trên con đường truy thê dài mênh mang càng thêm nhấp nhô khúc chiết.

Đối với nữ phụ ác độc có thể làm rối đến như vậy, Tô Vãn ngay từ đầu là rất nguyện ý cấp năm sao khen ngợi, nhưng hiện tại nàng ta thế nhưng dám đến dây dưa với nam nhân của mình ——

Kém! Bình chọn kém!

Thấy trên mặt Tô Vãn không có tươi cười, Tô Duệ lập tức ôm lấy vai ngọc của vợ mình.

“Vợ, mệt mỏi cả một ngày, chúng ta đi ngủ đi, cái loại người râu ria này, ngày mai ta liền giải quyết, tuyệt đối không làm bẩn mắt muội.”

“Ai nói nàng ta làm bẩn mắt muội?”

Tô Vãn xốc mi, khó có được một hồi ngạo kiều: “Tiểu thư Triệu gia người ta tìm chính là huynh, lại không phải muội?”

Tô Duệ:……

Có câu nói nói như thế nào nhỉ? Trên đời này sinh vật khẩu thị tâm phi nhất, gọi là nữ nhân ~

~~~~~~~~