Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 18




Tiểu cô nương  mang cơm đến phòng cho Túy Lạc nhanh chóng bị đám tiểu yêu đem đến, nàng thân mình đơn bạc lập cập quỳ gối trước mặt Cửu Cữu, toàn thân lạnh run.



Cho du nàng có thêm bao nhiêu phần bất mãn với con hồ ly chết tiệt đó đi chăng nữa thì bản thân cũng không sao dám quên, đối phương đang là tân hoan của Lang Vương. Trong bạch lang tộc, hậu quả của việc mạo phạm vương quyền, thân là bạch lang tộc nhân tự nhiên nàng cũng quá tận tường.

“Khi nào thì đi vào?” Thanh âm băng lãnh thấu xương vang lên trên đầu, tiểu cô nương cúi gầm mặt, túm chặt góc áo, chật vật lắm mới nói được một câu: “Dạ, mới vừa rồi ạ.”

“Hắn đang làm gì?”

“Dạ, đang ngủ.” Khóe mắt nàng bắt đầu nhòa lệ.

“Lúc đi ra có nhìn thấy người nào khác không?”

Tiểu cô nương giật mình ngẩng đầu lên, chạm phải nhãn thần lợi hại của Cửu Cữu, lại vội vàng cúi đầu xuống: “Dạ, không có.” Dĩ nhiên là không rồi.

“Ngươi đã nói gì với hắn?”

“Không….” Cắn môi dưới, nàng vẫn chọn nuốt lại lời nói dối của mình, gật đầu: “Nô tỳ nói…..”

Lang vương không lên tiếng, y đang chờ câu trả lời của nàng.

“Nô tỳ nói…” Nước mắt bất ngờ không kịp kiềm nén lã chã tuôn rơi, tiểu cô nương nhìn chằm chằm góc áo sắp bị mình xé rách trong lòng bàn tay, nàng rấm rứt nói ra những bất mãn: “…Hắn không nên ở lại nơi này, Lang vương ngài là người trọng yếu đối với tộc nhân, năng lực của ngài là để chấn hưng bạch lang tộc, mà hắn, bất quá chỉ là một tên yêu quái thấp hèn ngay cả nguyên hình cũng không duy trì được, chỉ là một….con hắc hồ tu tiện!”

Hắc hồ cách nàng không tính là xa, trong những tiếng nấc nghẹn ngào đứt quãng của nàng, hắn vẫn nghe ra được tiếng nghiến răng nén giận. Hừ lạnh một tiếng, lười biếng dựa vào nóc nhà, nằm dài xuống, hắn lại còn nhấc chân vắt chéo lên.

Nhìn người đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cau có của Cữu Cữu bỗng thả lỏng phần nào. Đáy mắt hiện lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh đã bị băng lãnh thường nhật che dấu: “Còn gì nữa không?”

“Dạ, không còn…” Tất cả dũng khí đều được dùng hết sạch khi cố nói những lời tâm huyết, thân thể tiểu cô nương giờ đã bắt đầu phát run.

“Vậy tại sao hiện giờ trong phòng chỉ còn lại lông của hắn, vậy hắn đâu?” Thanh âm tràn ngập cảm giác áp bách suýt nữa làm cho bọn tiểu yêu đứng xung quanh nhũn như con chi chi. Mà ngay cả tiểu cô nương đang quỳ trên mặt đất đã sớm gục xuống.

“Nô tỳ, nô tỳ không làm gì hết! Lang vương! Nô tỳ tuyệt đối không hề thương tổn hắn!” Nước mắt lưng tròng, nàng rốt cục cũng dám đối diện với gương mặt băng lãnh của y. Đây chính là Lang Vương mà nàng hết lòng ái mộ, nhưng hôm nay, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ?

Thủy mâu của Cữu Cửu chằm chằm nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của tiểu cô nương, một lúc lâu sau, y mới mở miệng: “Thanh Quỳ, cho dù hắn không thể trở về, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện trở thành Lang Hậu.” Ngữ khí không chút giận dữ nhưng lại càng kinh người hơn gấp bội vang lên.

Thanh Quỳ ngay cả nước mắt cũng quên cách rơi, rốt cục lúng ta lúng túng hỏi y: “Hắn… không phải chỉ là một con hắc hồ thôi sao?”

“Người còn có thể cùng yêu kết hợp, đồng dạng là yêu quái, há cần phải khách khí ư?” Lang Vương quét mắt nhìn tất cả yêu quái đứng xung quanh, ánh mắt nghiêm khắc của y khiến cho mấy kẻ đầu đầy nghi vấn đều phải câm miệng lại.

Nằm trên nóc nhà, chân hắn đã bắt đầu tê cứng, nửa ngày, hắn lại đổi chân khác, tiếp tục nằm.

Sắc mặt cuả Thanh Quỳ bỗng chốc đã trắng bệch.

Hai nam nhân yêu nhau đã khiến thế nhân khó chấp nhận được, huống hồ gì bây giờ lại là bất đồng chủng tộc.

Hồ ly đột nhiên cũng có suy nghĩ này trong đầu, có phải vì hắn và y cùng là thân nam nhi nên y mới không chút kiêng nể gì mà bá vương ngạnh thượng cung hay không?

Chậc, chuyện này có thể. Bởi vì không cần phải lo lắng về những phiền toái sau khi giao phối.

Chân đang vắt cao được thả xuống, hắn không nhịn được khẽ nhíu mày một cái.

“Thanh Quỳ, ngươi hẳn nên biết tộc quy của Bạch Lang tộc.” Cửu Cữu lần thứ hai lên tiếng, Thanh Quỳ như bị ai đó bóp nghẹn cổ, thẳng lưng, nàng trân trối nhìn đôi hài vải của Cửu Cữu.

“Nô tỳ… biết.” Thanh âm của nàng thấp hơn so với lúc nãy rất nhiều.

Quy củ gì a?  Gối đầu lên tay, hai tai của hắc hồ dựng thẳng lên nghe ngóng.

“Hôm nay ngươi cứ tạm thời vào sài phòng suy ngẫm lại, ngày sau sẽ đem toàn bộ pháp lực phế bỏ…”

“Cái….” Hắc hồ đang nằm lầm bầm trên nóc nhà suýt nữa hét toáng lên. Hắn khẽ động thân, gắt gao trừng mắt nhìn thân ảnh màu trắng bên dưới. Nói giỡn sao? Chỉ một chuyện nhỏ thế này mà đòi phế đi đạo hạnh trăm năm của người khác, tên này đúng là đồ bạch nhãn lang lãnh khốc vô tình!

“Vũ nhục, thậm chí hương tổn hắn, chỉ đoạt đi đạo hạnh của ngươi đã là nhân từ lắm rồi.” Thanh âm của Lang Vương quả thực vô cùng lãnh khốc.

Cái gì mà thương tổn chứ, bất quá chỉ là một nhúm lông thôi mà! Túy Lạc trợn trừng mắt, bổn nha đầu, mau phủ nhận đi!

Nhưng Thanh Quỳ chỉ cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.

Hắc hồ căn bản không hề biết, chỉ cần Lang Vương lên tiếng quyết định, bất luận kẻ nào cũng không được phép nghi ngờ. Đây mới chính là quyền uy tối thượng của Lang Vương.

Co thể thấy được, để ngồi lên vị trí này, Cửu Cữu cần phải có năng lực cường đại đến nhường nào.

Tên lang chết tiệt! Đại gia ta đang ở trên này này!

Chỉ có điều đối phương không chỉ không quay đầu lại mà ngay cả mắt cũng chẳng buồn dời đi một chút.

Túy Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Quỳ bị người ta mang đi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Chết tiệt…

Chết tiệt!

Chờ đến khi lần thứ hai Cửu Cữu quay về phòng, đã thấy con hồ ly cụt đuôi nào đó đang xếp bằng ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Gương mặt như tảng băng rốt cục cũng chầm chậm hé nụ cười.

Nhất thời làm cho cái đuôi của con hồ ly nào đó giận đến sắp phát nổ.

Rốt cục thì trò chơi này ai thắng ai? …..Hắc hồ dù chết cũng không nguyện ý truy vấn kết luận.