“Thư Liên chỉ bị sốt nhẹ một chút, hạ thể cô ấy… Bị thương rất nghiêm trọng, nhưng mà tôi đã bôi thuốc cho cô ấy rồi , Triệu thúc nói, điều trị khoảng một tháng là có thể khôi phục lại như cũ.”
Rèm cửa sổ màu tối hầu như đã che lại toàn bộ ánh sáng bên ngoài, Hàn Triệt khẽ cong một chân ngồi trên đầu giường, trên cánh tay trái của cậu bị băng bó một lớp thạch cao rất dày, có chút xuất thần nhìn những tia sáng từ ngoài rèm cửa sổ xuyên vào trong phòng, những hạt bụi li ti trong không khí nhẹ nhàng nhảy múa dưới tia sáng, không ngừng xoay tròn, xoay tròn.
“Chẳng qua là tâm lý của cô ấy bị tổn thương quá lớn, Triệu thúc lo lắng, cô ấy sẽ…” Tần Oánh dừng lại một chút, không nói gì nữa.
Thiếu niên ngồi lặng lẽ, vết máu trên người đã được lau sạch sẽ, ngồi im lặng như một học sinh ngoan ngoãn nhu thuận, nhưng không khí tĩnh lặng này, lại làm cho cô trong thời gian ngắn không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Nhất là, cô và cậu ta đã từng lên giường với nhau, giờ đối diện nhau như vậy trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
Chậm chạp dựa người vào cửa, Tần Oánh rút ra một điếu thuốc, trên thực tế từ sau khi ra khỏi làng chơi, cô đã rất lâu rồi chưa hút thuốc .
“Cậu nói xem một đứa trẻ còn chưa đủ lông đủ cánh lại còn yêu chị gái cuả mình như cậu, Tần Oánh tôi rốt cuộc thích cậu ở chỗ nào chứ?” phun mạnh một hơi khói thuốc, Tần Oánh nhìn trần nhà, tự giễu lầm bầm lầu bầu.
Có lẽ là cô tham tuổi trẻ của cậu, có lẽ là tham tướng mạo của cậu, hoặc đúng ra mà nói , là Tiền của cậu cũng nên. Nhưng mà mỗi khi nhìn cậu vì Thư Liên mà đau lòng khó chịu, trong lòng cô liền không được tự nhiên một phần.
Có lẽ bởi vì cô là người chiếm được lần đầu tiên của cậu ấy , mà sự dịu dàng của cậu lại vĩnh viễn chỉ dành cho một người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ này lại là hắn chị ruột của cậu ấy, cho nên đáy lòng cô quả thật có chút bất bình cùng không cam lòng.
Phần lớn phụ nữ đều sẽ ghen tị, cô cũng không ngoại lệ, Hàn Triệt tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng so với những người đàn ông khác cũng cao lớn uy mãnh không kém, hơn nữa cậu ta còn chuyên tình, cố chấp, tất cả những thứ đó đều là sự hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ.
Ở bên cạnh cậu ấy càng lâu, cô lại càng nguy hiểm.
“Thư Liên đã ổn rồi, tôi cũng nên đi.” Đem tàn thuốc ném xuống, Tần Oánh cười khẽ một tiếng, “Tôi đã có một đống tiền mặt lớn như vậy, nếu như còn tiếp tục ở trong tay cậu, thật đúng là mệt .”
“Hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Xoay người mở cửa ra, khoảnh khắc cửa sắp khép lại Hàn Triệt đột nhiên mở miệng: “Thực xin lỗi.”
Cả người giật mình nhẹ nhàng run lên, Tần Oánh giơ lên khóe môi: “Cậu không cần xin lỗi, trên thực tế rất nhiều chuyện không nên phát sinh, tôi đều đã quên, sau này, cũng sẽ không tái diễn nữa.”
Cửa đóng lại mang theo tiếng vang nhỏ, toàn bộ thế giới tựa hồ đột nhiên im lặng trở lại, Hàn Triệt mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi chuyện giống như phim điện ảnh chiếu lại từng cảnh trong đầu cậu, vết máu sẫm màu , khuôn mặt Thư Liên tái nhợt, cùng với giọt nước mắt vội vàng kia.
Mấy năm nay cuộc sống của cậu rất hỗn độn, nhưng may mắn thay cậu vẫn giữ lại được một phần đơn thuần ngây thơ chất phác, trước đây khi cậu không ngủ được , ba ba sẽ bảo Thư Liên kể chuyện xưa, cô cười dài rồi kể chuyện đồng thoại, cô nói, Vương Tử và công chúa sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.
Cậu không phải Vương Tử, Vương Tử sẽ không sống trong bóng tối như vậy, cô cũng không phải công chúa, công chúa sẽ không bị quái thú ăn, cũng sẽ không bị thương.
Đồng thoại, quả nhiên đều là chuyện gạt người .
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Thư Liên ngủ thật sự rất sâu, nhưng mi cô lại nhíu chặt , dường như nằm mơ cũng không yên ổn.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên nếp gấp giữa hai lông mày cô, ngón tay thon dài từ mặt cô hạ xuống, chậm rãi vạch ra chăn đệm, thân thể cô đang trần truồng, dù cho bôi thuốc, vẫn có thể nhìn ra được những vết xanh xanh tím tím còn có vết dây trói, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hai mắt Hàn Triệt vẫn không thể ức chế được, co rút nhanh.
Vậy mà cô còn có thể cười với cậu, cô sợ cậu lo lắng, cho nên dù phải kiên cường chống đỡ cũng muốn cười thật tươi.
“Đồ ngốc…” Nước mắt “ba” một tiếng rơi xuống, rơi trên mặt cô, bắn tung tóe tạo thành một vết nước trong suốt.
Chậm rãi nằm xuống bên cạnh cô, nhìn mặt cô gần trong gang tấc, thiếu niên rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hôn giữa trán cô.
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa… Ngủ ngon, Thư Liên.“