Hắc Dục

Chương 15: Dịu dàng (3) – H – – ℘




Người đàn ông ngồi dậy, để cho Thư Liên quỳ giữa hai chân hắn, vừa thuận lợi cho việc hưởng thụ cô phục vụ, vừa có thể, thông qua tấm gương lớn đối diện với sô pha, nhìn thấy rõ ràng phong cảnh dưới váy cô.

Bởi vì cô quỳ nằm úp sấp xuống, nên chiếc váy ngắn ngủn căn bản ngăn không che đậy được cái gì, chiếc quần lót vải bông trắng noãn bên trong váy sớm đã bị tẩm ẩm ướt, hình dáng xinh đẹp của đóa hoa như ẩn như hiện, bên cạnh còn có mấy sợi lông nghịch ngợm khẽ khàng chui ra ngoài, xung quanh là làn da trắng nõn, cực kỳ hấp dẫn.

Tay hắn chậm rãi sờ lên mông cô, cảm giác được Thư Liên co rúm lại một chút, giọng nói Nhâm Thần Phong khàn khàn tràn ngập mị hoặc, từ tính: “Đừng có ngừng, bảo bối.”

“Tưởng tượng giông như khi em ăn kem, mút một chút, a… đúng rồi…” một tay hắn thong thả vuốt ve mặt cô, còn cái tay đang đặt trên vú kia chậm rãi vươn xuống u cốc, như có như không vờn lấy nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của cô.

“Ngô…” Cảm giác được cô kháng cự kẹp chặt hai chân lui về sau, bàn tay vốn đang vuốt ve mặt cô kia cường ngạnh nhưng cũng không mất đi ôn nhu đè gáy cô lại, tay kia thì dùng sức hơn đẩy ra quần lót của cô, trực tiếp xoa nắn viên trân châu cứng rắn đứng thẳng bên trong, ngón tay cái mềm nhẹ vuốt ve nó, ngón giữa chậm rãi ở cửa hoa huy*t khẽ vuốt qua lại, khiêu khích dục vọng của cô bộc phát ra ngoài.

Chưa bao giờ bị âu yếm như thế, Thư Liên làm sao có thể chống lại khiêu khích như vậy, người đàn ông dịu dàng lại dùng kỹ xảo tán tỉnh cao siêu làm cho cô rốt cuộc cũng không thể tiếp tục ngậm cự vật thô lớn kia nữa, nức nở một tiếng liền phun nó ra, đôi môi kiều diễm đỏ hồng cùng quy đầu hồng hồng tím tím kéo ra một sợi chỉ bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn vô lực áp lên nam căn tráng kiện của hắn, ma sát làm cho thân thể cô nóng lên, khí nóng dồn dập, khoái cảm càng ngày càng tăng vọt.

Cô có cảm giác cô sắp nổi điên rồi, cô vốn đâu phải là người như thế này , nhưng mà cô lại không thể khống chế được chính mình, dục vọng xa lạ mà lại điên cuồng, làm cho cô bắt đầu đón ý hùa với hắn, đón ý hùa với người đàn ông chiếm đoạt thân thể của mình, đón ý hùa với người con riêng trên danh nghĩa, đón ý hùa với người mà, cô vốn nên trốn tránh thật xa.

Trong cơ thể đột nhiên có một ngón tay nhập vào làm cho Thư Liên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong khóe mắt dính nước mắt trong suốt, cô không biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu hấp dẫn, chỉ biết không ngừng rên rỉ, theo mỗi lần ngón tay trườn vào, cô có cảm giác như mình sắp chết.

“Phong! Ô ── , nhanh ..nhanh hơn một chút…” Trời ạ!, cô thật thoải mái, lại thật khó chịu, không thể khống chế được cảm giác muốn tiểu tiện ra, ngón tay kia không biết va chạm vào điểm nào trong vách tường của cô, chính là hung hăng nhấn một cái, liền làm cho cô vứt bỏ toàn bộ rụt rè, e lệ, thầm nghĩ không ngừng rơi xuống, rơi xuống, trụy lạc trong vực sâu dục vọng đen tối.

Ánh mắt u ám nhìn gương mặt thanh thuần trong tay mình bây giờ tràn ngập xuân triều, Nhâm Thần Phong tà tứ cong lên khóe môi, lại nhập vào hai ngón tay, bay nhanh trong hoa kính co rúm, cảm nhận được nhục bích non mềm của cô một trận lại một trận co rút đè ép ngón tay hắn, hắn một bên ấn lên viên trân châu cứng rắn, một bên để lên điểm cứng rắn nổi lên ở sâu trong vách hang kia, mạnh mẽ đè xuống ──

“A! A a a…” Thư Liên cuối cùng cũng nhịn không được khóc rống thất thanh, ở trong cực hạn cao trào cô dường như thấy được có hàng ngàn bông pháo hoa bắn lên trong đầu mình, bàn tay người đàn ông dịu dàng mơn trớn mái tóc dài của cô, giống như cha cô trước đây vẫn vuốt ve đầu cô như thế, ôn nhu mà lại tinh tế.

“Còn nhớ rõ hoa sơn chi trong nhà cũ của Hàn gia không? Thơm như vậy, đẹp như vậy, lại không chút nào chán ngấy…” âm thanh trầm thấp như đang thôi miên, mê hoặc tâm trí cô, trong mông lung cô dường như nhìn thấy được biển hoa kia, khi đó cô vẫn là tiểu công chúa rất hạnh phúc, cô thích nhất mặt váy lụa trắng , ở trong vườn hoa tung tăng vui đùa.

“Ân…” Mơ hồ đáp lại câu hỏi của hắn, Thư Liên không nhìn thấy được , ánh mắt người đàn ông vốn đang tràn ngập tình dục dần dần u ám lại, trở nên lạnh lẽo.