Tình tiết xoay chuyển quá nhanh, đám người bao gồm Thu Nguyệt Bạch, Thu Ý Nùng đều xoe tròn mắt. Đặc biệt là quần chúng không rõ vụ việc, ai nấy muốn rớt tròng mắt.
“Bỏ qua một vạn tám mua chín đôi lót giày, người này bị điên sao?”
“Dù không phải khùng thì đầu óc cũng không bình thường.”
“Hai cha con này chỉ số thông minh phi thường, con gái buổi sáng bỏ ra hai ngàn khối mua một đôi miếng lót giày, người cha trực tiếp mua chín đôi.”
“Ha ha, thế giới to lớn không gì không có, tối nay được tăng kiến thức. Hai ngàn khối một đôi miếng lót giày, lợi hại.”
“Lải nhải cái gì, không chừng nhà người ta có khoáng, ngươi không hiểu thế giới người giàu đâu.”
“. . .”
Thu Nguyệt Bạch nghe người qua đường thảo luận, chân mày dính vào nhau, lòng oán thầm. Cha ơi là cha, lẽ nào không biết trong nhà có ‘khoáng’ sao? Người nhà gì thế này, hai ngàn khối một đôi miếng lót giày, bỏ tiền mua chín đôi. Không đúng, tính luôn của mình mua nữa là mười đôi, về nhà mẹ mà biết hai cha con bỏ ra hai vạn khối mua mười đôi miếng lót giày sẽ tức điên lên.
Thu Nguyệt Bạch tiến lên một bước kéo tay Thu Dược Tiến lại, nhỏ giọng nói:
“Khụ khụ, papa, sẽ phải trả một vạn tám chứ không phải một khối tám! Papa có nghĩ tới hậu quả bỏ ra nhiều tiền mua miếng lót giày không? Mẹ sẽ liều mạng với papa đấy!”
Thu Dược Tiến vung tay rộng rãi nói:
“Liều mạng thì có sao, liều mạng cũng phải mua! Con gái đừng sợ, nếu mẹ con quá đáng thì cùng lắm . . . papa đổi mới mẹ mới chon!”
“A?”
Chân mày Thu Nguyệt Bạch nhíu càng chặt, đồng chí lão Thu cắn thuốc kích thích sao? Bay lên trời rồi.
Thu Ý Nùng cũng khuyên nhủ:
“Chú Ba đừng xúc động, phải tiêu phí có lý trí.”
Thu Dược Tiến lườm Thu Ý Nùng:
“Sang góc chơi đi, chưa đến lượt nhóc con như cháu chõ mũi vào!”
“A . . .”
Thu Ý Nùng bị một câu đâm ngược, nhún vai lúng túng ánh mắt giao nhau với Thu Nguyệt Bạch. Cô xòe tay tỏ vẻ bó tay.
Cơ hội hoàn thành nhiệm vụ ngay trước mắt, Giang Nam không muốn bỏ qua:
“Chú đúng là biết hàng!”
Giang Nam nhận lấy thẻ ngân hàng Thu Dược Tiến đưa qua, lấy ra máy pos di động cà thẻ.
Giang Nam đưa máy pos cho Thu Dược Tiến:
“Chú, mật mã.”
Thu Dược Tiến không chút do dự đưa mật mã vào.”
Thu Nguyệt Bạch, Thu Ý Nùng không kiềm được hét lên:
”Cha!”
“Chú Ba!!!”
Hai người một trái một phải kéo cánh tay Thu Dược Tiến muốn ngăn lại, nưng ông lắc vai không biết lấy đâu ra sức mạnh hất hai người ra.
“Vướng víu!”
Tích tích tích!
Thu Dược Tiến gõ nhanh phím máy pos, nhanh, chuẩn, ổn nhấn xong mật mã, giao dịch thành công, máy pos tự thả ra biên lai.
Giang Nam hớn hở vỗ tay:
“Ok, hoàn thành!”
Giang Nam đưa bọc vải kẹp dưới nách cho Thu Dược Tiến:
“Chín đôi miếng lót giày đều ở đây.”
Thu Dược Tiến mở vải bày hàng ra đếm số lượng miếng lót giày bên trong, không nhiều không ít đúng chín đôi.
Nhìn mớ miếng lót giày này, Thu Dược Tiến cười giãn nếp nhăn, miệng nới rộng đến tận mang tai:
“tốt, quá tốt!”
Người ta không biết điểm tốt của miếng lót giày nhưng Thu Dược Tiến rất rành. Trong giải bóng rổ nghiệp dư Giang Thành mới kết thúc không lâu, một mình Thu Dược Tiến kiếm bốn mươi tám điểm, một mình hạ nguyên đội Tập Đoàn Khoáng Vật, dẫn dắt đội thành viên trung học 2 chiến thắng đối thủ.
Thu Dược Tiến biết mình có biểu hiện thần dũng như vậy toàn dựa vào đôi miếng lót giày thần kỳ. Thi đấu xong Thu Dược Tiến thử lấy miếng lót ra, kết quả mọi thứ trở lại bình thường, đi đường không nhẹ hẫng, sức sống cũng tụt xuống như cũ.
Nhưng lót miếng lót giày vào thì Thu Dược Tiến hăng tiết gà, tinh lực và khí lực dồi dào. Thu Dược Tiến cẩn thận cảm nhận, thấy như có dòng khí qua miếng lót giày thấm vào người, hình thành vòng tuần hoàn kỳ lạ trong cơ thể, giống như các đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp tu luyện công phu. Thu Dược Tiến cảm giác dòng khí bí ẩn trong miếng lót giày có một phần vào thân thể, một phần khác dần biến mất, nên nếu có miếng lót giày dùng hoài không hết có lẽ ông sẽ trở thành nhân vật siêu oách như trong truyện thật.
Thu Dược Tiến cất miếng lót giày đã mua, hỏi:
“Chàng trai, cậu chỉ có chín đôi miếng lót giày sao?”
Giang Nam xòe tay:
“Đúng, chính xác ra là mười đôi, đều ở chỗ chú.”
Thu Dược Tiến báo số điện thoại của mình:
“Được rồi, vậy cậu nhớ số điện thoại của tôi đi, nếu lại có miếng lót giày như vậy nhớ là gọi cho tôi ngay.”
Giang Nam móc di động ra nhanh chóng ghi số:
“Biết rồi!”
Đây là bạn hàng lớn!
Mua miếng lót giày xong Thu Dược Tiến không ở lâu, tạm biệt Giang Nam:
“Ừm, vậy hẹn gặp lại.”
“Cha chờ con với!”
Đồng chí lão Thu chỉ lo miếng lót giày, thậm chí quên kêu con gái cưng cùng đi. Thu Nguyệt Bạch ai oán nhìn bóng lưng cha mình, cảm giác như bé bự bị bỏ rơi.
Thu Ý Nùng chửi thề:
“Mợ, cái quỷ gì?”
Thu Ý Nùng vung tay nói với người mình:
“Các anh em, rút!”
Thoáng chốc người nhà họ Thu đều đi hết.
Hiện trường chỉ còn một mình đương sự Giang Nam.
Đại ca bán dvd bu lại, giơ ngón cái nói:
“Chú em giỏi thật, hai ngàn một đôi miếng lót giày vậy mà có người mua, còn một hơi mua chín đôi. Chậc chậc, giỏi, giỏi quá.”
Vẻ mặt đại ca bán dvd tôn sùng nói tiếp:
“Tôi rút lại lời vừa nãy, chú em đừng bán vớ làm gì, cứ tiếp tục bán miếng lót giày đi, theo tốc độ này thì không tới một năm chú có thể mua phòng trong Giang Nam! À mà chú em nhập hàng miếng lót giày ở đâu? Mang theo anh đây được không?
Đại ca bán dvd móc ra chồng dvd nhét cho Giang Nam:
“Trai tráng sung sức, cầm về xem đi, toàn phim mới. Hình rõ tiếng to, không che, hàng đặc biệt.”
Giang Nam thuận tay nhét xấp đĩa vào túi, cười tủm tỉm nói:
“Cảm ơn, miếng lót giày này là nước ngoài buôn lậu vào, nguồn hàng mau hết. Đợt lần sau có hàng tôi sẽ báo cho anh liền.”
Đại ca bán dvd không yên lòng dặn dò:
“Được đấy, chú phải nhớ kỹ!
Giang Nam mỉm cười ứng đối:
“Được thôi, anh đừng thấy miếng lót giày bán gái cao nhưng giá nhập vào cũng không ít, bản thân tôi không tiêu hóa được, chắc chắn sẽ kéo theo anh.”
Đại ca bán dvd lại dặn dò:
“Ừ ừ, nhớ báo cho đại ca!”
Giang Nam làm động tác tay ok, sau đó xua tay:
“Biết, thôi bán hết hàng rồi, tôi rút đi.”
Vẻ mặt đại ca bán dvd quan tâm từ ái nói:
“Ừ, đi đường chú ý an toàn.”
Giang Nam gật đầu xoay người đi, rất nhanh biến mất trong đám đông.