Hắc Đạo Vô Tình

Chương 47




Ở sân bay, trong đại sảnh lớn đông đúc toàn người với người. Một nhóm người mang theo vali hành lí, trên cổ ai cũng có đeo một chiếc máy ảnh. Họ đang ngồi trên ghế chờ chuyến bay của mình. An Minh Hạ đơn độc ngồi một góc, chán chường nhìn đàn anh đàn chị thân thiết đang trò chuyện với nhau. Trước giờ cô luôn tự hào mình là người hoạt bát, vui vẻ nhưng giờ lại thấy ngược lại. Có bắt chuyện cũng chỉ được đáp lại ậm ừ cho qua. Có lẽ họ vẫn để ý việc đàn em như cô được chọn đây mà. "Haizz..." "Làm gì mà thở dài thườn thượt ra thế?" Tiêu Vũ ngồi xuống cạnh cô mỉm cười hỏi. An Minh Hạ khẽ lắc đầu "Không có gì..."

- An Minh Hạ này

- Dạ?

- Dạo này em có...quen biết với người đàn ông nào không?

- Không ạ, sao anh lại hỏi vậy?

- À không có gì đâu, sắp đến giờ bay rồi! Để anh cầm hộ em đồ - Cô ấy vẫn muốn giấu sao? Tiêu Vũ dù buồn bực trong lòng nhưng đôi môi vẫn mỉm cười. Anh đứng dậy cầm theo túi đồ của An Minh Hạ, quay đầu bước đi nói. Cô gật đầu vội bước theo anh, bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Vũ lạ quá!

Thu Nguyệt nhìn hai người đi cạnh nhau lướt qua mình, ánh mắt không khỏi tối đi vài phần. Con bé này lại dám thản nhiên câu dẫn Tiêu Vũ ngay trước mắt mình sao? Chắc chắn việc có tên trong danh sách là do nó sắp xếp! càng nghĩ càng tự cho mình là đúng. Thu Nguyệt cắn cắn môi, đến khi bạn cô gọi mới buông tha cho đôi môi mà đi.

Lúc chuẩn bị qua cửa soát vé thì bỗng dưng loa ở đại sảnh ngừng lại, giọng người thông báo chuyến bay thay vào đó là một giọng nói lạnh lùng của đàn ông "An tiểu thư, ông chủ đang đợi cô ở phía ngoài, nếu cô nghe thấy thì hãy ra nhanh, cô cũng biết chủ nhân chúng tôi không có kiên nhẫn!" câu nói lặp lại ba lần rồi dừng hẳn. Mọi người xôn xao nhìn nhau bàn tán. An tiểu thư là ai? Sao lại có vai vế lớn thế nhỉ?

An Minh Hạ không thể tin vào tai mình, từ cách nói lẫn cách xưng hô không ai khác ngoài Joe - thuộc hạ thân tín của Hữu Cảnh. Sao nói hắn còn lâu mới trở về cơ mà! Chẳng lẽ hắn đã đọc được tờ giấy note của cô rồi sao? Tiêu Vũ cũng ngầm hiểu ra, anh từ phía sau nắm lấy tay cô "Minh Hạ, em định thế nào?"

- Em... - Cô kinh ngạc nhìn bàn tay nắm lấy cánh tay mình, Tiêu Vũ, anh ấy...biết rồi?

- Đi hay quay lại?

- ...

- Em phải quyết định nhanh đi...anh sẽ giúp em

- ...Đi

Công việc của cô, ước mơ của cô không thể vì người bá đạo như hắn mà dừng lại được. Vì thế An Minh Hạ chủ động kéo tay Tiêu Vũ vào trong. Nhóm người nhiếp ảnh thấy vậy cũng đi theo, không một ai mảy may nghi ngờ đến "An tiểu thư" lại là "An Minh Hạ" đang đi cùng họ đây. Chiếc máy bay cất cánh bay lên trời cao, tạo tiếng ầm lớn trên bầu trời.

Bên ngoài sân bay, Joe đi đến chiếc xe limo màu đen, gõ gõ vào cửa kính xe. Kính xe mở xuống, người đàn ông đeo mắt kính râm màu đen đang chăm chú vào chiếc Ipad trên tay. Joe cung kính nói "Ông chủ, An tiểu thư đã lựa chọn rời đi!" Hữu Cảnh không tức giận, khóe môi anh mờ mờ nét cười. Đúng là cô gái kiên cường, khát khao tự do đến vậy sao?

"Ông chủ, có cần tôi cho người..." "Không cần!" Hữu Cảnh cắt ngang lời nói của Joe. Trước vẻ ngạc nhiên của Joe, anh chỉ nói "Để cô ấy tự túc, cho người theo bảo vệ!" Joe đứng thẳng người dậy "Rõ" ông chủ từ lúc nào lại dung túng cho người phụ nữ kia thế nhỉ?

*******************

Trong quán bar xập xình nhạc, những ánh đèn đầy sắc mầu lóe lên trong bóng tối. Khung cảnh thác loạn như thường ngày tiếp tục được tái diễn. Nhưng căn phòng VIP lại trái ngược hoàn toàn. Năm người đàn ông có vẻ ngoài hoàn mĩ, yêu nghiệt đang ngồi uống rượu cùng nhau. Trông thì lạ lùng, xa cách nhưng chỉ có họ mới biết giữa họ gắn kết, thân thiết như thế nào.

- Từ khi có vợ là không thèm gặp mặt bạn thân luôn, hôm nay đến đây làm gì hở Thiên? - Mục Lâm liếc mắt khinh bỉ nhìn Lãnh Mạc Thiên ngồi cách mình một đoạn.

- Haha, không dám...hôm nay vợ mình đưa thằng Dư đi chơi riêng rồi! Các cậu phải an ủi trái tim tổn thương này của tớ đấy! - Lãnh Mạc Thiên vẻ mặt vô tội nói.

- Năm thằng một thằng lấy vợ, cậu không thấy mình lạc loài sao? - Bạch Nhiên bĩu môi nói

- Lấy vợ rồi, con cũng có luôn mà tính tình vẫn xấu như vậy! - Gia Vĩnh cười cợt nói.

- Ê này, sao lại tổ chức hội đồng mình rồi! Bộ lấy vợ sinh con là có lỗi sao? - Lãnh Mạc Thiên trợn mắt nói, anh đưa ánh mắt cầu cứu sang Hữu Cảnh - Cậu phải đòi lại công bằng cho mình!

- Đáng đời! - Hữu Cảnh như thường lệ, nói ít ý nhiều.

Ngoài Lãnh Mạc Thiên đen mặt ra thì ba người còn lại ai cũng phải cười lớn. Bọn họ nên công nhận Hữu Cảnh là người hài hước nhất không nhỉ?

- À Cảnh, nhìn cậu tớ mới nhớ ra...có phải cậu mới nhặt được món đồ chơi thú vị không? - Gia Vĩnh cười bí hiểm quay ra Hữu Cảnh hỏi.

- Đồ chơi thú vị!? Đừng nói là phụ nữ đấy nhé! - Ba người nhìn nhau sợ hãi đồng thanh nói.

- Hừ, nếu đúng thì sao? - Hữu Cảnh nhếch môi cười, khẽ nhấp một ngụm rượu mát lạnh.

- Ôi trời, tận thế rồi sao? - Gia Vĩnh nghĩ mình chỉ hỏi chơi vì thông tin này anh cũng lờ mờ không tin tưởng lắm. Nhưng chính miệng Hữu Cảnh thừa nhận thì lại khác. Anh cùng ba người còn lại trợn mắt kinh ngạc không thôi.

- Bộ bệnh sợ phụ nữ của cậu hết rồi à? Bác Cao không nói gì sao? - Mục Lâm hỏi.

- Bên bố giải quyết ổn thỏa rồi còn bệnh sợ phụ nữ...không xuất hiện với cô ấy! - Hữu Cảnh nói.

- Chẳng lẽ cô ta không phải phụ nữ!? - Bạch Nhiên sờ sờ cằm, nói ra nghi hoặc của mình nhưng vừa dứt lời liền nhận ngay cái đập của Lãnh Mạc Thiên - Linh tinh!

- Cảnh, khi nào dẫn người đi gặp tụi mình đi! Cậu sẽ không giữ làm của riêng đâu nhỉ? - Gia Vĩnh hứng thú nói

- Được! - Hữu Cảnh gật đầu

- Hay thật, Cảnh mà thoát ế thì chắc tụi mình cũng phải chuẩn bị cưới vợ thôi! - Mục Lâm thở dài nói

- Giống với lần mình dẫn Hy đi gặp các cậu ha... - Lãnh Mạc Thiên tự hào chen miệng vô.

- Im đi! - Ba người bực bội quát, người nào đấy bị quát ra góc phòng ngồi vẽ vòng tròn. Hữu Cảnh lắc đầu cười, trong đầu lại suy nghĩ về ý kiến đưa An Minh Hạ đi gặp mọi người. Thả cô tự do mấy ngày rồi bắt về cũng được, thời gian còn nhiều mà.