"Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đừng nói là tính bán tôi đi nhé!?" An Minh Hạ đang nhìn đường bên ngoài cửa kính xe, cô quay đầu lại nhìn Hữu Cảnh nghi hoặc nói. Tên thuộc hạ đang lái xe nghe vậy, không nhịn nổi mà bật cười. Bang chủ thế giới ngầm mà phải cần đi bán người sao? Cô gái này cũng quá hài hước rồi. Nhưng sau đó anh ta phải bụm miệng lại vì ánh mắt sát khí của chủ nhân.
- Nếu tôi muốn bán cô thì đã bán từ lâu rồi...hơn nữa, cô bán được giá sao? - Hữu Cảnh khinh thường nhìn cô một lượt rồi nói.
- Anh... - An Minh Hạ mím môi
Bỗng nhiên có tiếng súng "Pằng" một tiếng vang lên. Viên đạn bay đến cửa kính xe đụng một cái. An Minh Hạ giật mình lui về phía sau, đụng phải người của Hữu Cảnh. Bị cô đụng vào người, người anh liền cứng lại sau đó run run như đang cố chịu đựng.
- Bang chủ, có phục kích!
- Liên lạc với Joe, phong tỏa toàn bộ khu vực! - Anh thản nhiên ngả người ra sau ghế, hai tay vòng trước ngực nói.
- Rõ!
Đương nhiên tai An Minh Hạ không bỏ sót chữ nào. Sắc mặt cô tái nhợt dần, mắt mở to nhìn Hữu Cảnh run rẩy nói "Vừa...vừa rồi...là...là tiếng súng sao?" Hữu Cảnh nhíu mày đẩy cô ra "Chứ cô nghĩ là cái gì?"
- Tôi...tôi - Trời ơi, may mà đây là cửa kính chống đạn không là chết chắc cô rồi. Huhu thật là sai lầm khi lên xe của tên trùm xã hội đen. Cô chỉ biết khóc thầm trong lòng.
- Yên tâm, cái mạng của cô chưa đến lúc vô dụng - Thấy cô sợ hãi, lòng anh khẽ trùng xuống, giọng không khỏi hòa hoãn đi vài phần.
Người đàn ông này có phải đang gián tiếp nói sẽ bảo vệ cô không? An Minh Hạ không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nhưng bên tai liên tục nghe thấy tiếng súng, hai tay cô liền che tai vào, cố khắc chế sự run rẩy. Hữu Cảnh liếc liếc mắt nhìn cô, đôi môi bạc mỏng khẽ mím lại.
"3...2...1" "Bùm" anh vừa dứt lời thì có tiếng nổ lớn ở đằng sau vang lên. Quay đầu nhìn lại thì tất cả đã bị bao trùm một biển lửa đỏ rực. Cũng may ở đây là đường cao tốc trên đường núi, khá vắng vẻ nên không có gây chú ý lớn.
Chiếc xe tấp vào lề đường, Hữu Cảnh mở cửa bước xuống xe, trước đó còn lạnh giọng nói với An Minh Hạ "Ở yên trên xe!" cô bĩu môi nhìn dáng người cao lớn đi tới chỗ hai chiếc xe của mấy thuộc hạ. Anh nghĩ tôi sẽ nghe anh chắc!
- Bang chủ, đã xử xong! - Một tên thuộc hạ cung kính nói
- Điều tra được ai?
- Là Trần Ân ạ
- Lại là hắn... - Anh nhếch nhẹ khóe môi nói - Gửi vài món quà và lời cảm ơn của tôi đến Trần gia.
- Vâng
"Này anh kia, anh đưa tôi về đi! Mẹ tôi mới gọi, tôi phải về nhà ngay..." An Minh Hạ nhận được cuộc gọi của mẹ, không khỏi lúng túng nói qua loa rồi vội tắt máy. Cô bực bội bước xuống xe đi tới chỗ Hữu Cảnh nói lớn.
- Cô là con nít hay sao mà mẹ cô gọi là cô phải về ngay? - Anh nhíu mày hỏi.
- Đây người ta gọi là con ngoan, là con ngoan đấy! Hiểu không hả? Với lại, anh có biết mẹ tôi như thế nào không mà nói! - Cô vòng tay trước ngực, nghênh ngang nói.
- Người phụ nữ này...cô dám hét lớn vào mặt bang chủ sao? - Một tên thuộc hạ nhìn cảnh này, không nhịn nổi mà lên tiếng.
- Không phải việc của anh! Tôi không quan tâm anh ta là bang chủ hay thiếu gia gì, bây giờ...cho tôi về nhà!
- Cô.... - Tên thuộc hạ trợn mắt định nói tiếp thì...
"Pằng" An Minh Hạ chỉ cảm thấy mình được ai đó ôm vào lòng. Lồng ngực ấm áp, vòng tay to lớn bao bọc lấy cô. An Minh Hạ mở mắt ra, kinh ngạc khi thấy người này là Hữu Cảnh. Anh ta chủ động che chắn cho cô sao? Nhưng quan trọng hơn là phần bả vai áo sơ mi đen đã thấm ướt một mảng máu.
Cô run rẩy chạm vào vết thương trên vai anh, một màu đỏ tươi in trên tay trông cực kì đáng sợ. Sau đó cô bị thuộc hạ của anh đẩy ra "Bang chủ!" dù máu ngày một ra nhiều nhưng dường như Hữu Cảnh chẳng hề thấy đau.
- Trở về Hữu gia! - Hữu Cảnh ngồi vào trong xe, anh ra lệnh.
- Rõ!
- Anh...anh có đau lắm không? Huhu tất cả là tại tôi...hại anh bị thương nặng như vậy... - An Minh Hạ mắt rưng rưng nhìn vết thương của anh, cảm giác tội lỗi liền dâng lên trong lòng cô.
Hữu Cảnh im lặng không đáp, anh chú tâm vào tập tài liệu trong tay.
- Anh nói gì đi chứ? Không thì để tôi băng bó tạm thời cho anh, để máu chảy nhiều như vậy...không tốt đâu - Cô cố nói.
- Câm miệng! - Lạnh lùng phát ra hai từ.
- ... - Cô mím môi, lấy trong túi sách ra một chiếc khăn tay được thêu hoa rất đẹp, không nói không rằng cầm lấy cánh tay anh giật lại, nhanh tay buộc chiếc khăn vào chỗ vết thương.
- Cô... - Hữu Cảnh sững người.
- Xong! Có còn hơn không, Cách này dù không hiệu quả lắm nhưng ít ra vẫn cầm được máu nên anh yên tâm... - Cô nhìn chiếc khăn mình mới buộc thành cái nơ nhỏ xong, hài lòng mỉm cười.
Hữu Cảnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thâm trầm khẽ nhìn vết thương của mình. Nơ sao? Người phụ nữ này...ngu ngốc thật! Có lẽ anh không nhận ra, bản thân đang dần buông lỏng khoảng cách với An Minh Hạ.
Về đến Hữu gia - một dinh thự to lớn được xây bao trùm khắp một đồi núi. Quang cảnh xung quanh chỉ có cây cối và đặc biệt là sự yên tĩnh. An Minh Hạ đi theo Hữu Cảnh vào trong, không khỏi chẹp miệng vài tiếng. Giờ cô mới biết, làm ông trùm xã hội đen cũng có thể giàu đến mức như vậy.
"Thiếu chủ đã về...Cận thiếu đang ngồi đợi ở phòng khách rồi ạ!" một người đàn ông trung niên bước ra cung kính cúi người nói. Xét bộ đồ mặc trên người của ông ta thì có thể nói là quản gia của căn dinh thự này.
Hữu Cảnh gật đầu đi vào phòng khách, An Minh Hạ chỉ biết theo sau anh. Nhưng lúc đi lướt qua ông quản gia, cô bất chợt cảm nhận được sát khí cũng như ánh mắt kì lạ của ông ta. Cô có làm gì sai sao?
- ----------------------------
Mai đăng thêm một chap nữa nha!!! Chuẩn bị đón giao thừa rùi 😁😁😁