Hắc Đạo Nữ Vương: Xin Chào Thiếu Gia

Chương 42: Nhận nhau (1)




Nhìn ông nội đột nhiên khóc, Ái Kỳ cảm thấy vừa đau lòng lại vừa vui mừng, cảm giác này thật sự đã lâu không xuất hiện, đã một thời gian dài khiến cô dần như đã quên.

Đôi tay cô có chút run run cầm lấy đôi tay có chút nếp nhăn thô ráp của ông nội, cô có chút sợ đây chỉ là mơ: “Ông đừng khóc, không phải ông nói có chuyện gì cũng phải kiên cường, không được khóc sao?” Câu nói này ông nội vẫn luôn nói với cô.

Giọng nói Ái Kỳ thật sự rất nhẹ nhàng nếu nghe rõ giọng nói còn có chút run run, nhưng Bá Phi lúc này trong lòng rất hoảng loạn một chút cũng không quá. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây, không đúng, chuyện này...

Cuối cùng ông không nhịn được mạnh tay hất Ái Kỳ ra, cô lùi lại hai bước, tay ông nhanh nhẹn lấy khẩu súng phòng bị trong người, nhân lúc Ái Kỳ chưa phản ứng kịp nhằm vào vị trí tim cô, giọng nói đanh thép uy hϊếp: “Nói, cô là ai? Đã làm gì cháu gái tôi? Nói nhanh…”


Ông biết làm như vậy chắc chắn sẽ không thể sống sót ra khỏi đây, cho dù thế nào hôm nay cũng phải làm cho rõ chuyện này, lai lịch cô gái này là sao?

Tít..Tít…Tít

Trong phòng khách rầm rộ vang lên tiếng chuông báo động, dần dần bên ngoài mọi ngõ ngách đều ầm ĩ kêu. Lập tức theo đó dồn dập tiếng bước chân tiến vào phòng khách, rất trật tự cầm súng nhắm vào Bá Phi.

Bá Phi mắt cũng không liếc một cái, ánh mắt như con sói hung ác uy hϊếp Ái Kỳ. Ông không ngờ hành động của mình rất nhanh đã bị chiếc camera kia phát hiện, quá đáng sợ!

Bên ngoài Hắc Long nhìn mọi việc diễn ra, không có ý định can thiệp.

“Ra ngoài.” Nhìn thuộc hạ giơ súng nhằm vào ông nội, Ái Kỳ giận mà quát, tiếng quát chói tai ngay cả Bá Phi cũng giật mình.

Nhìn sự giận dữ của lão đại, tất cả thuộc hạ liếc nhìn nhau không nhiều lời nhanh chóng ra ngoài. Sự việc gì đang xảy ra không quan trọng, quan trọng là chỉ cần lão đại nói gì thì chính là cái đó.


Khuôn mặt vừa nãy tức giận của Ái Kỳ lập tức được thay đổi nhanh chóng, mỉm cười nhìn Bá Phi: “Ông nội, đã khiến ông phải hoảng sợ.”

Bá Phi nhìn sự thay đổi của Ái Kỳ hừ lạnh, ánh mắt càng nổi nóng uy hϊếp: “Đừng nhiều lời, mau nói đi.” Ông cầm khẩu súng càng dí vào người Ái Kỳ, chỉ cần cô có hành động gì ông sẽ không suy nghĩ mà bắn.

Cháu gái ông từ nhỏ rất thuần khiết, đáng yêu. Ông không tin, đây chắc chắn không phải là cháu gái ông. Cháu gái ông không phải có tính cách thế này, giả mạo...đúng là giả mạo.

Ánh mắt Ái Kỳ nhìn họng súng nhắm vào chính mình, sắc mặt không một chút thay đổi, nếu thật sự ông nội bắn mạng cô đúng là không giữ nổi. Cô biết ông nội không tin cô, một người cho rằng đã mất hơn mười năm bây giờ quay lại nói còn sống, cô còn cảm thấy khó tin.


“Ông nội là cháu, là cháu tiểu Kỳ.” Cả người Ái Kỳ không nhúc nhích, nhưng giọng nói thay đổi mang chút nghẹn ngào, cố kìm nén.

“Nói dối, cô không phải cháu gái tôi. Nói đi, rốt cuộc cháu gái tôi đâu?” Bá Phi không hề tin lời Ái Kỳ, một chi chiếc vòng cổ làm sao ông có thể tin được.

Ái Kỳ hít hơi thật sâu, nếu ông nội không tin thì chỉ còn một cách. Cô đưa tay lên thấy vậy Bá Phi cảnh giác cao độ, nhưng thấy cô mở ba cúc áo trên ngực, kéo chiếc áo sang bên vai trái xuống.

Trên đó là một hình xăm con rồng đỏ như máu, còn có một chút ánh sáng phản chiếu nhè nhẹ.

Bá Phi vừa nhìn xong hình xăm này mặt mày không thể tin được, tay cần súng trở nên run run, sau đó nhanh tay cởi chiếc áo mình ra, trên vai trái cũng có một hình xăm giống vậy.

Kích thước hay kiểu dáng, góc cạnh đều y chang như vậy.
Tay Bá Phi run nhè nhẹ chạm vào vai Ái Kỳ, cảm giác giống như chạm vào hình xăm của ông. Hình xăm này chỉ có người trong Trần gia mới có, nếu người ngoài xăm cũng không thể giống được.

“Sao có thể? Cháu, cháu vẫn…”

“Ông nội, thật là cháu tiểu Kỳ đây, tiểu Kỳ vẫn còn sống để trả thù cho cha mẹ đây."