Ánh mắt này ông từng thấy trên người con trai ông, thậm chí bây giờ nó còn đáng sợ hơn. Huống hồ bắt đầu ông đã thấy sợ người này.
Tiếng cửa mở nhỏ khẽ khàng phát ra, một người đàn ông dáng người thon dài cao khoảng một mét tám rưỡi, ánh mắt lạnh lùng thu hút. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi cởi cúc trên, để lộ bộ ng ực rắn chắc màu đồng. Thêm vào là gương mặt điển trai vuốt mái tóc gọn gàng, khiến toàn thân anh ta toát lên vẻ gợi cảm chết người.
Nếu như để ý lập tức có thể nhìn ra lớp tia tử ngoại đã không còn.
Hắc Long vừa mở cửa lập tức chuyển mắt đến Bá Phi, ánh mắt lạnh lùng hơi dò xét, như nhận ra điều gì đó ánh mắt hơi mang tia vui mừng, nhưng rất nhanh được thay đổi nhìn về phía Ái Kỳ đang đứng cách không xa đang nhìn về nơi xa xăm, bước chân tiến lại gần: “Lão đại.”
Từ lúc gặp mặt Ái Kỳ đến giờ ông vẫn không thể biết được những gì về người này, ngay cả một người giỏi hiểu tâm tư suy nghĩ người khác như ông vẫn không thể đoán được.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Ái Kỳ hơi gật đầu, xoay người đi về phía cửa. Trước khi đi qua Bá Phi cô vẫn dừng lại nói một câu: “Đi theo cháu.”
Hắc Long xoay người nhìn nhìn Bá Phi một chút, rồi mới cất bước đi theo Ái Kỳ.
Bất đắc dĩ ông nhún vai, nghiêng đầu nhìn dáng người nhỏ nhắn đi trước bước chân cũng bước. Khi đi qua cửa ông giật mình dừng lại một chút, mò mẫm nhìn những tia tử ngoại đã biến mất.
Nhưng sự thật chứng kiến mọi ngóc ngách bên trong biệt thự rồi Bá Phi mới lắp bắp kinh hãi. Nơi này quả thật rất đẹp, có điều với nơi trước đây ông từng sống quả thật rất giống nhau.
Sự cảnh giác của ông bắt đầu tăng dần, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập, mà không nơi nào không có. Căn biệt thự này giống như người đẹp có gai vậy, không thể làm gì không suy nghĩ.
Ái Kỳ dẫn đường đi trước, vừa đặt chân vào tất cả hộ vệ mọi ngõ ngách lập tức cúi đầu, khí thế oai hùng hô to: “Lão đại.”
Sắc mặt Ái Kỳ vẫn không thay đổi, bước chân trầm ổn nhẹ nhàng, cả người toát ra khí mát lạnh môi hơi nhếch, chỉ cần nhìn rõ là biết hôm nay tâm trạng cô rất vui.
Hằng ngày đều gặp lão đại, biểu hiện vui giận mọi người đều biết. Đồng loạt hộ vệ nhìn nhau ngớ người! Hôm nay tâm trạng lão đại lại vui?
Trong phòng khách rộng lớn, Ái Kỳ ngồi trên ghế salông hai chân vắt chéo dựa vào ghế, giờ này trong phòng khách chỉ còn cô và Bá Phi. Thấy Bá Phi vẫn đứng ngó nghiêng, cô miễn cưỡng nhấc tay nói: “Ông ngồi đi.”
Nhìn ông nội cô đã có tuổi mà tính cách trẻ con vẫn không bỏ được, điều này khiến cô có chút đau đầu. Có điều nhờ tính cách này ông cũng khá lừa được nhiều kẻ địch. Khẳng định còn đang tính toán cô gì đó.
“À ờ.” Bá Phi liếc nhìn Ái Kỳ chỉ chỉ, cũng thuận tiện ngồi xuống. Ngoài mặt đang ngó nghiêng nhìn mọi thứ, thật chất ông đang nhìn xem nơi này có gì nguy hiểm.
Qua một hồi quan sát kết luận của ông chỉ có một ‘Nếu ông làm gì không đúng, khẳng định chết không còn xác.’
Theo thói quen Ái Kỳ cầm tách cafe vừa được mang lên, tinh tế đưa lên miệng nhấp một ngụm, mới nhìn Bá Phi nghiêm túc nói: “Cháu có một chuyện cần phải nói, cho nên ông hãy nghe cho kỹ.”
Nhìn ra Ái Kỳ không phải đang đùa, Bá Phi đảo mắt vòng quanh suy nghĩ, rồi hướng Ái Kỳ nói: “Được có chuyện gì cháu cứ nói, dù sao hôm nay mạng ông cũng là cháu cứu, có chuyện gì cần giúp cứ nói ra.”
Dù sao Ái Kỳ cũng không thể không biết một người đã có tuổi như ông có thể làm được gì, nói trắng ra như cũng chỉ tỏ thành ý cảm ơn thôi.
Làm sao Ái Kỳ không nhìn ra Bá Phi đang nghĩ gì, cô nhắm mắt lại hít một hơi sâu đè nghén cảm xúc xuống, lần nữa mở mắt ra là một mảnh lạnh lẽo được thay thế bằng vui vẻ tươi cười, mà giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Ông nội, là cháu…”
“Khoan!” Chưa đợi Ái Kỳ trả lời xong, Bá Phi giơ tay cắt lời: “Gọi ta là ông được rồi.” Ông nội? Người qua đường giúp đỡ nhau, trở nên thân thiết như vậy khi nào?
Hiển nhiên bị cắt lời Ái Kỳ vẫn không tức giận, đôi mày hơi nhíu lại một chút. Được rồi, cô cần phải có chứng cứ, đương nhiên là chiếc vòng cổ kia.
Vừa nghĩ Ái Kỳ đã lập tức đứng dậy nhanh chân chạy về phòng, bộ dáng hấp tấp này vẫn chưa từng có.
Nhìn theo bóng dáng Ái Kỳ chạy mất Bá Phi nghi hoặc nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều ông phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ông hiện tại không biết Ái Kỳ có gây nguy hiểm gì cho ông không, tốt nhất vẫn là trốn khỏi đây trước.
Lần này thoát khỏi nơi không có ánh sáng đó ông phải tốn rất nhiều công sức, nếu như lần này bể vỡ muốn có cơ hội cũng khó như lên trời.
Chưa đủ một phút Ái Kỳ đã quay trở lại, không để Bá Phi nói gì cô đã cầm sợi dây chuyền giơ lên: “Ông nội, ông còn nhớ cái này?”
Ánh mắt Bá Phi nhìn chằm chằm sợi dây hình con rồng trên tay Ái Kỳ, mắt không khỏi trợn lớn đứng dậy giật lấy vòng, cảm xúc kích động lớn tiếng: “Cháu lấy chiếc vòng này ở đâu? Mau nói, chủ nhân chiếc vòng này đâu rồi?”
Dưới hình con rồng có khắc chữ Trần Ái Kỳ biểu tượng là tên chủ nhân nó, cho nên nếu không phải người Trần gia sẽ không nhận ra. Lúc này làm sao ông không kích động cho được, đây là đứa cháu nội của ông đó.
Cuối cùng ông vẫn nhận ra! Ánh mắt Ái Kỳ long lanh xúc động dâng trào, khóe miệng không khỏi cong lên cầm lấy tay Bá Phi: “Ông nội, là cháu đây! Là tiểu Kỳ của ông đây.”
‘Bùm’ Bá Phi trợn trừng mắt nhìn Ái Kỳ, đến nổi đôi mắt đỏ hoe long lanh nước mắt. Lần này ông mới nhìn kỹ cô gái này. Mắt, mũi, miệng, từng chút đều giống hai người, rất giống.
Hai má Bá Phi chảy hàng nước mắt nóng hổi. Tiểu Kỳ, ông có nghe lầm không đây? Tay ông được Ái Kỳ cầm run run, giọng cũng run rẩy theo: “Làm sao có thể?”