Để không bị nghi ngờ, máy bay đã được hạ ở sân bay.
Sắc trời đã một mảnh đen kịt, nghe tiếng ồn ào, Ái Kỳ nhíu mày bước ra ngoài, lập tức có chiếc xe đỗ trước mặt. Cửa xe cạch một tiếng, Hắc Tâm xuống xe, cúi đầu mở cửa sau, Ái Kỳ chậm rãi bước vào.
Vừa bước xuống xe, Tử Dạ nhìn chiếc xe đã đu xa quay lại nhìn Hắc Long, hơi gật đầu nói: “Hôm nay làm phiền rồi, thay tôi cảm ơn chủ tịch Trần.”
“Phó chủ tịch Bạch nói quá, chúng ta dù sao đôi bên hợp tác, về sau còn cần phó chủ tịch Bạch giúp đỡ nhiều hơn.” Hắc Long môi hơi nhếch lên, không khiêm tốn không khoe khoang nói.
Tử Dạ gật đầu, càng lúc càng thích người công ty Trần Doanh hơn. Năng lực làm việc giỏi, không kiêu ngạo đó là điều để người khác học hỏi.
“Tử Dạ, đến nơi rồi cậu định cho tôi ở đâu? Hay là nhà cậu đi, dù sao tôi đỡ tốn tiền ở khách sạn.” Lôi Tông vừa bước xuống, vươn vai một cái khoác lên vai Tử Dạ cười nói. Không sợ người khác chế cười, mà sợ nhà mất vài đồng tiền.
Vừa lúc Hắc Long thấy Hồng Ngọc, Tâm Mỹ, Lưu Vũ, Lưu Phong đã xuống, nhìn Lôi Tông và Tử Dạ nói: “Phó chủ tịch Bạch, phó chủ tịch Lôi chúng tôi có việc đi trước, ngày sau gặp lại.”
“Được, ngày sau gặp lại.” Không đợi Tử Dạ trả lời, Lôi Tông đã ngả ngớn trả lời, nháy mắt với Hồng Ngọc một cái.
Hồng Ngọc cũng lười nói chuyện, tâm tình đang vui vẻ nhìn xung quanh. Hắc Long gật đầu: “Đi thôi.”
“Lão đại, đã điều tra được một ít thông tin từ tổ chức W.” Hắc Tâm vừa lái xe vừa nói, khẽ liếc qua gương chiếu hậu, muốn nhìn xem sắc mặt của lão đại.
Mọi chuyện riêng tư của Ái Kỳ chỉ có Hắc Long, Tâm Mỹ, Hồng Ngọc biết rõ. Nên bấy lâu nay bọn họ vẫn luôn nhớ kỹ, mọi biểu cảm bên ngoài của lão đại chỉ là vỏ bọc, bên trong là một tâm hồn mỏng manh.
Bao lâu nay điều tra tổ chức, cuối cùng cũng có chút kết quả.
Lúc lâu Ái Kỳ nhắm mắt lại hạn chế sự tức giận xuống, mới mở mắt ra nói: “Điều tra được gì?”
Hắc Tâm không dám chậm chạp, nhanh miệng trả lời: “ Ông ta hiện tại đang ở Bắc Kinh, nơi cụ thể ông ta đang ở vẫn chưa tìm được. Con gái ông ta ở đây, khẳng định chỗ ở ông ta cũng không xa. Người chúng ta vẫn đang cố gắng tìm, lão đại đừng lo lắng sẽ sớm có kết quả.”
Tổ chức W này từ trước tới nay luôn luôn rất bí mật hành động, ngay cả người Băng Long không tìm được, chắc chắn là người không thể xem thường.
“Vâng.” Hắc Tâm trả lời, tiếp tục lái xe. Cô biết lão đại cho người theo dõi Dương Uyển Như, là muốn dụ dỗ ông ta ra khỏi hang, như vậy sẽ càng dễ dàng ra tay.
“Chủ nhân, chúng ta đang bị theo dõi đã rất lâu rồi. Bằng cách nào cũng không thể dụ được đám người đó ra, nếu cứ như vậy e rằng mọi hoạt động sẽ bị bại lộ.T” Một người khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Người được gọi là lão chủ vẻ mặt hơi suy tư, rồi nói: “Có biết người theo dõi là của ai không?” Chả nhẽ có người muốn đối đầu với ông?
“Những người này rất khôn khéo, thuộc hạ không thể điều tra được gì.” Nếu không phải anh nhanh chóng cắt đuôi, phỏng là đã bị phát hiện. Không biết là người của thế lực nào, mà ngay cả tổ chức W cũng không thể điều tra.
Bên cạnh chủ nhân đã lâu, cách làm việc của chủ nhân luôn chặt chẽ chưa bao giờ lộ sơ hở. Người có thể ngang hàng cũng chỉ có Trần lão đại, nhưng tổ chức luôn hoạt động bí mật, cũng không cùng Trần lão đại quan hệ.
“Cứ như vậy sẽ bị lộ nơi ở, Ba Tư cậu cho người diệt trừ càng sớm càng tốt.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Uyển Như thế nào rồi? Có chuyện gì không?”
“Thưa chủ nhân, tiểu thư vẫn rất tốt người sẽ gặp cô ấy sao?” Dương Kiến là người rất yêu thương con gái, nên Ba Tư đều biết rõ mọi hoạt động hằng ngày của Dương Uyển Như, để báo cho Dương Kiến.
Nhắc đến đứa con gái này mặt Dương Kiến trở nên hài hòa, nó là người duy nhất làm ông vui vẻ, cũng là người duy nhất kế thừa tổ chức, năng lực thế nào đương nhiên ông biết, hơi lắc đầu: “Hiện tại không phải là lúc, nên diệt trừ người đang theo dõi chúng ta. Điều tra là người nào muốn đối đầu với ta.”
“Vâng.”
“Lão, lão đại thuộc hạ biết tội rồi, là thuộc hạ không nên nhân lúc, nhân lúc người…ngủ.” Hồng Ngọc đứng cách Ái Kỳ năm mét, cúi đầu hối lỗi. Cô cũng không biết lão đại có tức giận không, tốt nhất là nên nhận tội trước.
Vốn dĩ là Ái Kỳ không trách Hồng Ngọc, nhưng đột nhiên đôi mắt lạnh lẽo của cô ngước lên, làm Hồng Ngọc lập tức sợ hãi. Giọng nói lạnh lẽo tức giận vang lên: “Dám bỏ thuốc mê tôi.”
Nếu không phải là do tác dụng thuốc này, làm sao bản thân cô lại ngủ lâu như vậy. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngủ ngon, thậm chí một ngày chỉ ngủ năm giờ.
“Thuộc hạ, thuộc hạ biết tội rồi. Xin, xin lão đại nương tay.” Hồng Ngọc run rẩy quỳ xuống, miệng rối rít xin tha. Bình thường lão đại không hay tức giận với cô, nhưng lần này là do cô đã làm quá. Trong lòng cũng là bất đắc dĩ, nếu không bỏ thì cô đã không ở đây.
Chỉ do bản thân cô không biết, vốn dĩ Ái Kỳ cũng không phải không đồng ý cùng theo cô.
‘Bốp’ Ái Kỳ đập bàn thật mạnh, thì ra mùi kì lạ trên vai của Hắc Long là đây. Ái Kỳ không nhìn đến Hồng Ngọc quỳ, đứng dậy bước lên phòng. Đây là do thường ngày cô đã quá đối tốt với bọn họ.
Tâm Mỹ, Lưu Phong, Lưu Vũ từ nãy im lặng, mặt tái mét vì sợ. Đến khi Ái Kỳ đi xa, ba người chạy lại gần đỡ Hồng Ngọc dậy: “Sao rồi, sao rồi? Chắc là lão đại rất tức giận.”
“Đúng là tự làm tự chuốc lấy.” Hắc Long lắc đầu đến gần Tâm Mỹ, ôm eo cô rồi nghênh ngang rời đi. Anh đã cảm thấy kì lạ, lão đại là người thế nào anh biết rõ, chỉ là lúc đó nghĩ ngủ nhiều sẽ tốt, nào ngờ là con người lắm chuyện này gây ra.
Biết bản thân mình có lỗi, Hồng Ngọc cũng chỉ buồn bã cúi đầu. Chả lẽ cô phải trở về, không muốn đâu.