Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 62: Mang Nó Đến Cho Tôi




Đông Phương Tước buông James ra, hắn lấy khăn lau sạch tay, rồi đi đến gần Lý Kiệt.

" Tốt nhất là khiến hắn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nếu cảm thấy chưa đủ tàn bạo, thì gọi Diệp Vấn Thiên đến." Đông Phương Tước nghiêm giọng căn dặn xong, hắn mới duỗi chân đi ra ngoài.

" Thật là đồ ngu ngốc, tao sẽ giúp mày tận hưởng từ từ." Lý Kiệt nhấc bước đi về phía James lên tiếng, kèm theo nụ cười bí hiểm.

Đông Phương Tước lại đi vào phòng Đinh Tiểu Lộ, cô vẫn trùm chăn kín mít, hắn có thể nghe được tiếng khóc thút thít của cô. Đông Phương Tước cũng nằm lên giường, hắn đưa tay ôm cô vào lòng.

" Cứ khóc thật to, em không cần phải mạnh mẽ trước mặt tôi. Khóc xong thì hãy ngủ một giấc, đến khi thức dậy, thì phải tiếp tục kiên cường. Tôi sẽ ở bên cạnh em!" Hắn nhỏ giọng nói, dỗ dành Đinh Tiểu Lộ.

Đây cũng là chuyện hiếm gặp đi, Đông Phương Tước lại đi dỗ dành phụ nữ. Nếu để những người trong giới hắc đạo biết được, thì mặt mũi của hắn không biết để nơi nào nữa.

Đinh Tiểu Lộ lắng nghe giọng của hắn, cô có cảm giác rất là yên tâm. Cô không tiếp tục khóc nữa, mà dần chìm vào giấc ngủ, trong vòng tay của Đông Phương Tước.

****

Tại dinh tổng thống nước A.

Stephen đang ngồi trong phòng uống trà, và xem tài liệu trên bàn. Charlie từ bên ngoài gõ cửa đi vào.

" Thưa ngài, tình hình của tiểu thư vẫn rất bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là, tiểu thư lại tiếp tục ở bên cạnh Lucifer." Charlie lên tiếng nói.

" Hừm, cái tên nhóc này đúng là sống dai thật! Bị cháu gái ta đâm một nhát ngay tim rồi, vậy mà vẫn sống dai dẳng." Stephen buông tách trà xuống, ông hậm hực không vui nói.

" Đi, Chúng ta đi cứu con bé!"

" Thưa ngài, theo điều tra thì tiểu thư tình nguyện ở lại, người không phải là bị bắt ép."

Thấy Stephen hiếu chiến, lại muốn xử lý Đông Phương Tước, Charlie liền nói.

" Cái gì? Sao con bé có thể tự nguyện ở đó được? Trong khi, nó không muốn trở về cùng với ta." Tổng thống Stephen có chút bất bình, khi cháu gái thà ở cùng đàn ông lạ, chứ không chịu về cùng ông ấy.

" Tôi nghĩ, vẫn là nên tôn trọng tiểu thư đi ạ! Tiểu thư làm gì cũng đều có lý do của nó hết." Charlie cười gượng gạo nói.

" Charlie, câu khuyên ta là được rồi! Không cần phải cười đâu, cứ nghiêm túc như mọi khi là được rồi. Trông xấu chết đi được." Stephen nhăn mày, ông ta thật là phũ phàng.

Charlie bị nói cứng họng, không thể thốt ra thêm lời nào nữa.

" Không còn việc gì thì đi ra ngoài đi! Mau đi nhanh!" Ông lên tiếng xua đuổi anh ta như đuổi tà.

" Tôi khổ quá mà!" Nội tâm Charlie gào thét, anh đành ngậm ngùi đi ra ngoài.

Sau khi Charlie rời đi, Stephen lại tiếp tục công việc của mình. Cửa đột nhiên lại mở ra một lần nữa, tiếng bước chân chậm rãi đi vào.

" Cậu còn vào đây làm gì hả? Tôi..." Tổng thống Stephen lập tức câm nín, khi trông thấy người trước mặt.

" Chào ngài tổng thống tài ba, lâu rồi chúng ta không có gặp nhau!"

Người đàn ông trung niên lên tiếng, trên người hắn là tây trang bóng loáng, đội mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt. Dù như vậy, Stephen vẫn nhận ra được người trước mặt là ai.

"Vincent, cậu chính là Walker Vincent!" Tổng thống Stephen bất ngờ kêu lên.

" Thật may là ngài vẫn nhớ đến tôi đó, ngài Stephen." Vincent mỉa mai nói.

" Sao cậu có thể vào đây được? Cậu tới đây với múc đích gì hả?" Tổng thống Stephen giữ vững tinh thần hỏi hắn.

" Tôi vào đâu mà chẳng được! Nhưng mà mục đích tôi đến đây, ông chắc hẳn phải biết rõ chứ." Vincent gằn giọng đáp trả.

" Cậu mau đi ra ngoài cho tôi,..tôi không cho phép cậu vào đây." Stephen cố gắng nói từng chữ một.

" Giao dịch năm xưa, ông không nhớ hay là cố tình quên vậy?" Vincent lại trợn mắt hỏi tiếp.

Tổng thống Stephen nuốt nước bọt nhớ lại, ông làm sao quên được giao dịch ngày đó chứ. Chính là nhờ vào gia tộc danh giá Walker, mà tìm chỗ đứng trong giới chính trị, để sau này có cơ hội tham gia bầu cử tổng thống.

Đổi lại chính là con gái của ông Scarlet, sẽ trở thành hôn thê của Vincent. Bởi ngay từ lúc nhìn thấy Scarlet, Vincent đã rất thích vẻ đẹp của cô. Càng tiếp xúc nhiều, hắn lại càng yêu quý tính cách mạnh mẽ của cô, nhưng Scalet lại không có tình cảm nam nữ với hắn. Cô luôn xem hắn là như một người anh trai, nên khi hắn tỏ tình, cô đã nhất quyết cự tuyệt.

Tình cảm che mờ lí trí với một kẻ cuồng yêu, Vincent đã tìm mọi cách để chiếm đoạt cô, nhưng đều không thành. Cho đến khi hắn biết được dã tâm của Stephen, hắn đã ngỏ lời làm một giao dịch với ông ta.

Cũng chính từ đây, vì bị ép buộc, mà Scarlet phải bỏ trốn, rời khỏi nơi mà cô đã sinh sống hơn hai mươi năm.

" Scarlet đã chết rất lâu rồi, giao dịch cũng chẳng còn hiệu nghiệm nữa. Cậu cũng rời khỏi nơi này hai mươi năm rồi, bây giờ trở lại là muốn gì?" Stephen thở dài hỏi hắn.

" Scarlet đúng là đã chết, nhưng cô ấy đã để lại một bé gái không phải sao? Mang nó đến cho tôi!" Vincent lạnh giọng ra lệnh.

" Cậu đừng có quá đáng, tôi sẽ không giao nó cho kẻ điên như cậu đâu. Nếu cậu muốn tiền, thì tôi sẽ cho cậu. Còn không, thì mau cút khỏi đây đi." Tổng thống Stephen giận dữ nhìn hắn rống lên.