Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 19: Tôi Nguyền Rủa Anh




Đông Phương Tước vẫn không mảy may đến những gì cô nói, ở dưới đất, những người thân thiết của cô đã bị đánh thừa sống chết.

Đinh Tiểu Lộ không màng vết thương trên người như thế nào, cơ thể cô có ra sao. Cô gạt bỏ hết tôn nghiêm, dập đầu cầu xin.

" Tôi xin anh, hãy tha cho họ!"

" Họ không thể chịu đựng được nữa."

" Cầu xin anh, hãy dừng lại." Đinh Tiểu Lộ vừa khóc vừa nói.

Đổng Khiết nhìn Đinh Tiểu Lộ dập đầu đến chảy máu, cô khóc nấc lên, khung cảnh bây giờ thật kinh khủng, cô cũng không biết phải làm sao?

" Tiểu Lộ, đừng như vậy, cùng lắm thì chúng ta chết chung thôi." Đổng Khiết nói trong nước mắt.

Đông Phương Tước không nhịn được nữa, hắn lôi cô từ dưới đất lên, Lý Kiệt bên cạnh, đột nhiên lên tiếng.

" Boss, không thể nhân từ! Nếu ông ta biết anh vì phụ nữ, mà tha cho bọn chúng, ông ta sẽ không tha cho anh."

Động tác của Đông Phương Tước chững lại. Hắn nhìn Lý Kiệt, sau đó hít sâu một hơi.

" Đem bọn chúng vào chuồng sư tử đi!"

Lời nói của hắn cất lên, làm cho Đinh Tiểu Lộ muốn điên thật sự rồi. Nhìn từng người bị lôi đi, Đinh Tiểu Lộ vùng vẫy mạnh hơn, cô gào lê thảm thiết, bởi hơn ai hết cô đã trải nghiệm cảm giác ở nơi đó rồi, cô biết nó đáng sợ như thế nào.

" KHÔNG!! KHÔNG ĐƯỢC!"

" ĐÔNG PHƯƠNG TƯỚC, ANH KHÔNG ĐƯỢC LÀM NHƯ VẬY!" Đinh Tiểu Lộ gầm từng chữ.

" Hứa quản gia, đưa cô ta trở về phòng." Đông Phương Tước ra lệnh.

Hứa quản gia nhận lệnh, nhanh chóng kéo Đinh Tiểu Lộ đi.

" Đinh tiểu thư, mau đi thôi."

" Đông Phương Tước, tôi nguyền rủa anh không được sống tốt, rồi anh sẽ bị trừng phạt." Trước khi bị kéo đi, Đinh Tiểu Lộ không quên nguyền rủa hắn.

Đinh Tiểu Lộ bị đẩy vào phòng, cửa bên ngoài khóa chặt, cô khụy xuống đất, đập vào cửa kêu khóc.

" Rầm!Rầm!Rầm!"

" Thả tôi ra, không được làm hại bọn họ."

" Cầm thú, các người là cầm thú!"

" Tôi có làm ma, cũng sẽ không tha cho anh."

" Thả tôi ra!" Đinh Tiểu Lộ kêu trong vô vọng.

Bên trong thư phòng, Đông Phương Tước đang đứng bên cửa sổ, không ai biết được hắn đang nghĩ cái gì? Cửa phòng mở ra, Lý Kiệt cùng Mộc Từ Khiêm đi vào.

" Đã xử lý xong?" Đông Phương Tước mở miệng hỏi.

" Đã xong rồi boss!" Lý Kiệt trả lời hắn.

" Tôi vẫn còn chưa chơi đã, thật là nhàm chán." Mộc Từ Khiêm tiếc nuối thêm vào.

" Hai người về nghỉ ngơi được rồi."

Nói xong, Đông Phương Tước giẫm trên giày da, đi ra khỏi phòng. Bỏ lại Lý Kiệt cùng Mộc Từ Khiêm đứng đó, nheo mày khó hiểu.

Đông Phương Tước đi đến phòng của Đinh Tiểu Lộ, hắn mở cửa, nhìn cô nước mắt ngắn dài, nằm khúc quyển dưới đất. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cả người co rút lại, cô nhìn hắn bằng đôi mắt hận thù.

" Dưới đất lạnh, mau đứng lên." Hắn không vui ra lệnh cho cô.

Đinh Tiểu Lộ chẳng còn gì để mất, cô còn sợ hắn sao? Trả lời hắn chỉ có ánh mắt như muốn gϊếŧ người của cô. Nhìn cô cứng đầu như vậy, hắn trở nên bực bội, mặt mày khó coi vặn vẹo.

" Đồ cứng đầu, ngu ngốc." Nói rồi hắn ngồi xuống, đưa tay muốn ôm cô lên.

" Đừng động vào tôi!" Đinh Tiểu Lộ gạt đi tay của hắn nói lớn.

Đông Phương Tước vẫn không để ý, hắn lại ngoan cố không từ bỏ. Đinh Tiểu Lộ tức giận đến tím tái mặt mày, cô vung tay đánh vào mặt hắn.

" Đồ ác quỷ, buông tôi ra!" Cô nhìn hắn thét lên.

Đông Phương Tước động tác cứng lại, hắn nhớ lại ngày trước, khi hắn còn nhỏ. Mẹ của hắn vẫn thường xuyên gọi hắn như thế "Ác Quỷ". Lúc đầu hắn còn thấy buồn, nhưng sau đó, hắn cảm thấy biệt danh đó cũng không đến nỗi nào.

Đinh Tiểu Lộ nhìn hắn ngẩn người ra, cô túm cánh tay của hắn cắn mạnh, Đông Phương Tước cảm nhận được cơn đau nên thả cô ra. Đinh Tiểu Lộ vẫn cắn không nhả, đến khi một chất lỏng tanh nồng, chảy vào miệng cô, cảm nhận được vị mằn mặn, Đinh Tiểu Lộ mới buông hắn ra.

Đông Phương Tước nhìn máu chảy, sắc mặt không thay đổi, hắn lại di chuyển mắt đến miệng cô. Nhìn đến bờ môi nhỏ, mềm mại của cô, nhiễm chút màu máu đỏ của hắn, Đông Phương Tước không kiềm chế được.

Hắn mạnh mẽ, ôm Đinh Tiểu Lộ ném lên giường, Đinh Tiểu Lộ biết chuyện gì sắp xảy ra, cô không muốn tên ác quỷ này lại tiếp tục cường bạo mình thêm nữa. Đinh Tiểu Lộ chụp lọ hoa trên giường ném về phía Đông Phương Tước.

" Khốn nạn, đừng đến gần tôi, biến đi."

Đông Phương Tước cố tình không nghe những gì cô nói, hắn tiếp tục tiến lại gần cô.

Đinh Tiểu Lộ lại tiếp túc tìm kiếm đồ có thể ném, nhưng đã bị Đông Phương Tước giữ chặt hai tay.

" Ác quỷ sao? Cảm ơn cô đã khen ngợi! Tôi sẽ cho cô biết, ác quỷ đáng sợ như thế nào?" Đông Phương Tước nhìn thẳng vào mắt cô nói.

" Ưʍ...ưʍ....ưm"

Đinh Tiểu Lộ chưa kịp phản bác, đã bị Đông Phương Tước hung hăng hôn xuống, hắn gặm mút môi cô một cách tàn bạo, Đinh Tiểu Lộ bị giữ chặt, không thể chống cự. Đông Phương Tước như muốn nuốt chửng lấy cô, môi của Đinh Tiểu Lộ dần đau rát, nước mắt lưng tròng, cô lại không thể làm gì.

Kẻ vừa mới gϊếŧ chết gia đình cô, bây giờ lại muốn cưỡng ép cô.