Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 157: Ngoại Truyện: Đại Kết Cục




Hôm nay Đinh Tiểu Lộ và Đông Phương Tước đưa Tiểu Bảo đến mộ viên thăm ba mẹ của cô, quan tài của mẹ cô sau khi được mang lên, thì cô cũng đem mẹ đến cạnh ba. Nhìn di ảnh hai người trên bia mộ, hốc mắt của cô cay đắng, vốn dĩ cô đã có thể ở bên cạnh họ, nếu như Cao Tuấn không phải một kẻ cuồng yêu.

" Mami, người đừng khóc nữa mà! Ông bà ngoại sẽ đau lòng, con và daddy cũng sẽ đau lòng!" Tiểu Bảo gương mặt ngây thơ nắm lấy tay của cô nói, giọng đứa trẻ rất đáng yêu.

" Mami sẽ không khóc! Tiểu Bảo đến chào ông bà ngoại đi con!" Đinh Tiểu Lộ mỉm cười, cô ôm Tiểu Bảo đến trước mặt hai ngôi mộ nói.

" Chào ông bà ngoại, con là Tiểu Bảo! Cũng chính là đứa cháu ngoại đáng yêu của hai người! Mặc dù chưa một lần gặp ông bà, nhưng con thật sự rất yêu hai người! Ông bà ngoại cứ yên tâm mà yên nghỉ, con và mami ở đây rất tốt! Có daddy ở đây sẽ không có ai dám ăn hiếp mami và con đâu! Daddy chính là số một!" Tiểu Bảo nói luyên thuyên, nó nhìn về phía Đông Phương Tước giơ ngón cái nhỏ xíu của mình cười tươi.

" Đứa trẻ này thật là..." Đinh Tiểu Lộ xoa đầu Tiểu Bảo triều mến nói.

" Ba mẹ, con muốn rời khỏi nơi này! Nhưng con hứa sẽ thường xuyên trở về thăm hai người! Ở đây cả con và Đông Phương Tước đều có quá nhiều nỗi đau! Vậy nên, bọn con muốn đi đến nước A! Tụi con sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, để chữa lành những vết thương sâu! Con sẽ sống thật tốt, hai người đừng lo lắng. Tạm biệt! Con chỉ muốn nói là con yêu ba mẹ rất nhiều!" Đinh Tiểu Lộ ngồi xuống, cô đưa tay vuốt nhẹ bia mộ nói.

" Ba mẹ, con là Đông Phương Tước! Thứ lỗi cho con, vì bây giờ con mới đến đây thăm hai người. Con hứa sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lộ và Tiểu Bảo, sẽ không bao giờ để hai mẹ con họ phải tổn thương! Ba mẹ cứ yên tâm giao cô ấy cho con!" Đông Phương Tước lúc này cũng lên tiếng.

Rời khỏi mộ viên, Đinh Tiểu Lộ cảm xúc xao động, cô có không nỡ khi phải rời xa họ. Nhưng cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, đê quên đi những chuyện đau buồn ở nơi này.

Sau ngày hôm đó, Đông Phương Tước đã đưa Đinh Tiểu Lộ và Tiểu Bảo đến nước A. Hắn vẫn giữ lời hứa với cô, là sẽ đưa cô rời khỏi nơi đau thương này." Tiểu Lộ, em có thật sự muốn đi khỏi đây không? Dù sao mộ phần của ba mẹ em vẫn ở đây!" Đông Phương Tước hỏi lại cô một lần nữa, trước khi hai người lên chuyên cơ.

" Muốn a! Bây giờ chỉ cần nơi nào có anh, thì nơi đó sẽ có em! Em cũng giống như mẹ, muốn bên cạnh người em yêu nhất! Chúng ta vẫn có thể thường xuyên quay về đây mà, miễn là trong tim em có ba mẹ, thì dù cho em ở đâu đi nữa tình cảm đó cũng không thay đổi!" Đinh Tiểu Lộ tựa lên vai của hắn mỉm cười trả lời.

Đông Phương Tước không còn gì để nói nữa, hắn cúi người hôn nhẹ lên môi của cô.

" Tử Di, con nít thì không được nhìn đâu nha!" Tiểu Bảo từ xa đi đến, cậu nhóc che mắt của Tử Di lại rồi nói.

" Dì Tiểu Lộ và Chú Tước làm gì vậy anh Tiểu Bảo? Tử Di muốn biết nha!" Cô bé nao nao cái miệng nhỏ hỏi.

" Đã bảo là em không nên biết rồi mà!" Tiểu Bảo nhíu mày như ông cụ non trả lời cô bé.

Mà Đinh Tiểu Lộ đứng đó ngượng đến chín cả mặt, hai đứa trẻ này làm cô cũng thật đau đầu quá đi. Lý Kiệt và Vi An cũng đi theo hai người, bởi vì bọn họ muốn ở gần nhau.

Chuyên cơ nhanh chóng đưa hai gia đình đến nước A. Ở đây Triệu Phong Hành và Đông Phương Tuyết Cầm đã chuẩn bị chỗ ở cho họ, là một nơi rất đẹp, phong cảnh hữu tình và không khí trong lành.

" Ông bà nội, Tiểu Bảo đến rồi đây!" Vừa thấy Đông Phương Tuyết Cầm và Triệu Phong Hành, Tiểu Bảo đã nhanh thoăn thoắt chạy đến ôm bà ấy, đứa nhỏ này thật sự thích hai người.

" Tiểu Bảo thật ngoan! Mau về nhà thôi, ông bà nội đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho con!" Đông Phương Tuyết Cầm ôm cậu bé đứng lên.

Mọi người cùng nhau ra xe và trở về biệt thự lớn.

Buổi tối, Đinh Tiểu Lộ sau khi cho Tiểu Bảo ngủ, cô trở về phòng của mình. vừa mở cửa ra, cô đã thấy Đông Phương Tước đang ngồi uống rượu bên khung cửa sổ." Em muốn uống không?" Hắn nhìn cô hỏi.

" Muốn một chút!" Cô trả lời rồi bước đến ngồi bên cạnh hắn.

Đông Phương Tước rót một ly rượu vang, rồi đưa cho cô. Đinh Tiểu Lộ nhận lấy nhấp một ngụm, vị đắng chát lan toả cả khoan miệng cô." Thật khó uống! Đúng là rượu không thích hợp với em!" cô nhíu mày nói.

Đinh Tiểu Lộ có thể uống rượu, nhưng trước nay cô vốn không thích mùi vị của nó, từ khi sinh Tiểu Bảo, cô cũng không chạm vào những thức uống này.

" Khó uống lắm sao?" Đông Phương Tước nhìn ly rượu rồi hỏi, hắn không cần suy nghĩ mà đưa ly rượu lên uống cạn. Sau đó hắn nắm lấy tay Đinh Tiểu Lộ kéo về phía mình, chậm rãi chuyển rượu của mình cho cô. Đinh Tiểu Lộ không phản kháng, cô thả lỏng cơ thể để hắn tùy ý làm loạn. Đông Phương Tước nhanh chóng bế cô lên giường, hắn nhẹ nhàng cởi đi váy ngủ vướng víu trên người cô ra.

Bắt đầu đưa tay kíƈɦ ŧɦíƈɦ Đinh Tiểu Lộ, đưa cô đến đỉnh cao khoái lạc, cho cô trải qua những cung bậc cảm xúc thăng hoa. Hai người ở trên giường quấn lấy nhau triền miên, hơi thở dồn dập lan toả khắp phòng. Cho đến khi trời hừng sáng, Đinh Tiểu Lộ cơ thể mệt nhoài chìm vào giấc ngủ.

Chín tháng sau.

Trong bệnh viện lớn, Đinh Tiểu Lộ đang nằm ở phòng sinh, trên trán mồ hôi ướt đẫm, gương mặt trở nên tái nhợt." Ahhh, Đông Phương Tước, em đau quá! Ahhhh..." Cô túm lấy đầu tóc của hắn mà gào đến khản cổ, rồi lại thở dốc.

" Tiểu Lộ, em bé sắp ra rồi! Em cố chịu một chút đi!" Đông Phương Tước nén đau, hắn nắm lấy tay cô nói. Đây là lần đầu hắn thấy cô chật vật như thế này, hắn tự hứa sau này nhất định không để cô sinh nữa.

" Ahhh,...Ahhhh..." Đinh Tiểu Lộ lại hét lên đau đớn, cùng lúc này một âm thanh nhỏ vang lên.

" Oaaa...oaaa...oaaaa..." Đứa trẻ đã chào đời, lần này là một bé gái vô cùng đáng yêu.

Ở bên ngoài, Đông Phương Tuyết Cầm vừa nghe thấy tiếng khóc, bà ấy bế Tiểu Bảo lên nói chuyện với nó." Tiểu Bảo, bây giờ con có em gái rồi!"

_______***