Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 154: Ngoại Truyện: Anh Đến Tìm Em Đây




Lý Kiệt lái xe hết tốc độ, 3 năm qua hắn đã mong chờ gặp Vi An nhiều đến mức nào cơ chứ. Nếu không phải do chân hắn bị thương, thì hắn đã nhanh chóng quay về tìm cô rồi.

" An An, chờ anh! Anh đến tìm em đây!" Lý Kiệt khẽ nói nhỏ, chân hắn lại nhấn ga.

Ở một nơi xa, địa phương vẫn còn khá là lạc hậu, xung quanh nhà cửa thưa thớt, chỉ thấy toàn cây cối. Vì vậy nên rất trong lành, không khí ở đây rất tốt, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Trên con đường mòn đầy sỏi đá, chỉ có vài bóng người đang đi trên đường. Nơi đây cách xa thành phố, không nhộn nhịp và xô bồ.

Trong một căn nhà nhỏ, dáng một người phụ nữ nhỏ bé đang làm việc nhà, tay cô nhanh thoăn thoắt, chắc là do làm việc nặng nhiều, nên bàn tay cô đã chai sần theo thời gian.

" Vi An, đến giờ thu hoạch trái cây rồi! Nhanh chân lên một chút đi nào!" Một người đàn ông đứng bên ngoài gọi vào.

" Cảm ơn anh, tôi ra ngay bây giờ đây!" Vi An nói, cô vội vàng lấy đồ đi ra ngoài.

Ở nơi đây, cô chỉ có thể làm những việc tay chân như thế này, dù vậy nó khiến tâm cô yên bình hơn rất nhiều. Ngày hôm nay mọi người sẽ thu hoạch táo xanh, một loại quả mà cô cũng rất thích.

Nhìn vườn táo chín xanh ươm, Vi An chỉ muốn ăn ngay một quả, cô để giỏ xuống đất, rồi bắt đầu công việc của mình. Từng trái táo bóng mượt được cô cho vào giỏ lớn, nắng đã bắt đầu lên cao, mồ hôi trên trán cô đã thấm đẫm.

Lý Kiệt lái xe rất nhanh, chưa đến 8 tiếng hắn đã đến nơi rồi. Chỉ là đến đây định vị của Vi An lại không có tín hiệu, hắn chỉ có thể lấy ảnh của cô đi hỏi từng người một, tấm ảnh cũ mèm ở trong ví hắn 3 năm trước.

" Xin hỏi, cô có biết cô gái trong ảnh này ở đâu không?" Hắn thấy một người phụ nữ đang đi đến, liền xuống xe hỏi.

" Là cô gái này sao? Cậu đi vào thêm một chút nữa, hỏi người ta sẽ chỉ cho!" Người phụ nữ nhận ra Vi An, cô ấy trả lời hắn.

" Cảm ơn cô!" Lý Kiệt vội nói, hắn lại lái xe chạy thẳng vào.

Sau nhiều lần hỏi thăm, thì hắn cũng đứng trước một ngôi nhà nhỏ, trông có vẻ hơi cũ kỹ, đồ vật cũng không nhiều. Ngoài ra còn có một khu vườn nhỏ trồng rau cũ, hắn không biết cô đã chịu khổ đến mức nào, mà có thể ở một nơi thiếu thốn như thế này.

Đang đứng ngẩn ngơ bên ngoài, thì một giọng nói trẻ em vang lên sau lưng hắn.

" Chú ơi, chú là ai vậy? Tại sao lại đứng trước cửa nhà cháu!" Một bé gái tầm 3 tuổi, giọng nói ngọng nghịu hỏi hắn, trên mặt đã lấm lem bùn đất. Mặc dù như vậy, đứa bé vẫn rất đáng yêu, gương mặt bụ bẫm chỉ muốn cưng nựng.

" Cháu bé, đây là nhà của cháu sao? Cháu tên là gì? Cháu ở đây với ai vậy?" Lý Kiệt ngồi xổm xuống hỏi, hắn lấy khăn tay trong túi ra lau mặt cho đứa trẻ.

" Chú có thể gọi cháu là Tử Di, cháu ở đây với mẹ và ông ngoại. Nhưng ông ngoại đã đi xa rồi, bây giờ chỉ còn mẹ và cháu mà thôi!" Đứa trẻ nao nao cái miệng nhỏ nói.

" Vậy ba của cháu ở đâu?" Lý Kiệt xoa xoa gương mặt đáng yêu của nó hỏi.

" Mẹ nói ba cũng đi xa rồi! Ông ngoại và ba đều ở cùng một chỗ!" Tử Di ngoan ngoãn lại trả lời.

Sau khi rời khỏi căn cứ của Đông Phương Tước, Vi An mới biết mình mang thai. Ông ngoại mà đứa trẻ gọi chính là Chu quản gia, một năm trước thì ông ấy đã qua đời vì một cơn bạo bệnh. Từ đó đến nay, chỉ có Vi An và đứa trẻ sống ở đây.

" Cháu ở nhà một mình sao?" Lý Kiệt lại hỏi nó.

" Không đâu, cháu được mẹ gửi sang nhà bà Trương. Vì mẹ sắp về rồi, nên cháu ở đây chờ mẹ về!" Đứa trẻ hiểu chuyện trả lời.

" Cháu biết mẹ ở đâu sao? Chúng ta cùng đi đón mẹ có được không?" Lý Kiệt bế nó lên nói.

" Mẹ sẽ không cho cháu đi chung với người lạ đâu!" Đứa trẻ lắc đầu nói.

" Chú không phải người lạ, yên tâm mẹ sẽ không trách cháu đâu!" Lý Kiệt cố dụ dỗ nó.

" Nhìn chú cũng không giống người xấu, vậy cháu sẽ đưa chú đi!" Bé gái suy nghĩ một lúc, nó gật đầu đồng ý.

Theo sự chỉ dẫn của nó, Lý Kiệt cũng đến được vườn táo to lớn, hắn bế đứa bé đi vào. Không ít người nhìn thấy hắn đều tò mò, nơi này trước đây chưa có người sang trọng như vậy đến.

Vi An đang hăng say hái táo, chỉ một chút nữa thôi, là cô có thể hoàn thành công việc, rồi trở về nhà với bảo bối của cô rồi.

" Mami, con đến đón người về đây!" Đứa bé nhìn thấy Vi An, nó liền vui vẻ kêu lên.

Vi An thoáng giật mình, bình thường Tử Di sẽ không dám đến đây, nếu như cô không cho phép. Vậy tại sao hôm nay nó dám cãi lời cô mà đến đây chứ?

" Mami, mami có mệt không?" Tử Di nhảy xuống, nó chạy đến ôm Vi An vào lòng hỏi cô.

" Tử Di, sao con dám đến đây hả? Đi một mình rất nguy hiểm có biết không? Trở về mẹ sẽ phạt con!" Vi An bộ dạng nghiêm khắc nói với nó.

" Mami, chú đó dẫn con đến, con không đi một mình, chú nói chú là bạn của mami!" Tử Di đưa tay chỉ Lý Kiệt nói, nó không muốn bị mắng oan.

" Là ai chứ?" Vi An thắc mắc hỏi, cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng con gái nói. Bất chợt, khóe mặt cô cay cay.

" Lý Kiệt?"