Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 135: Phóng Hỏa




Du thuyền rất lớn, vừa đi vừa phải chú ý quan sát, nên hai người họ không thể nào đi nhanh được.

" Cô biết xuồng cứu hộ ở đâu không?" Đinh Tiểu Lộ hỏi.

" Tôi biết! Nó được đặt ở phía lái của du thuyền này, nó thuộc dạng thả tự do xuống. Chúng ta phải mạo hiểm đi lên đó!" Kỷ Phi Vũ đáp.

" Với tình hình bây giờ, chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Tôi và cô căng bản không thể nào đánh lại một đám người thế này, chúng ta phải có kế hoạch cụ thể hơn!" Đinh Tiểu Lộ suy nghĩ nói.

" Chúng ta phải đốt tàu, làm phân tán sự chú ý của bọn chúng. Lợi dụng bọn chúng chữa cháy và mất bình tĩnh, chúng ta mới có thể chạy thoát được!" Cô nhìn Kỷ Phi Vũ bàn bạc.

" Cô biết tôi mà, ở Y.S tôi cũng là kẻ ngu dốt nhất! Vậy nên bây giờ cô nói gì tôi cũng sẽ làm theo." Kỷ Phi Vũ trả lời.

" Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch! Tôi sẽ đi phóng hỏa và dụ bọn chúng đi xa, còn cô thì phụ trách thả xuồng cứu hộ xuống." Đinh Tiểu Lộ dặn dò cô ta.

" Bọn chúng rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận!" Kỷ Phi Vũ lo lắng nói.

" Đây là lần đầu tiên cô quan tâm tôi đấy! Kỷ Phi Vũ, hẹn gặp lại ở trên xuồng cứu hộ, tôi sẽ giúp cô rời khỏi đây." Đinh Tiểu Lộ mỉm cười nói, đối với cô bây giờ thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù.

Cả hai bắt đầu chia ra hành động, từ chỗ Kỷ Phi Vũ, Đinh Tiểu Lộ đã có được bật lửa. Cô đi tìm chất gây cháy nổ trên thuyền, cũng chẳng quá khó khăn để cô tìm thấy những thùng xăng trên tàu. Đinh Tiểu Lộ động tác nhanh gọn, cô mở nắp những thùng xăng ra, và đổ hết lên sàn nhà.

Mùi xăng bốc lên nồng nặc, Đinh Tiểu Lộ khẽ nhíu mày lại. Cô cầm lấy bật lửa đưa lên, ánh mắt lạnh lẽo lóe sáng màu đỏ rực của ngọn lửa. Chỉ cần cô thảy bật lửa vào đây, thì cả con tàu sẽ như một cây đuốc sống.

" Xin lỗi nhé!" Cô nói khẽ, rồi không một chút lưu tình ném bật lửa vào trong. Đinh Tiểu Lộ xoay người lại, cô cắm đầu chạy rất nhanh, trước khi mồi lửa kịp bén xăng mà phừng cháy.

" Reng, Reng, Reng!" Chuông báo cháy kêu lên inh ỏi, ngọn lửa nhanh chóng bốc lên cao, những tên lính gác hoảng loạn cả lên, bọn chúng chạy tán loạn lấy nước dập lửa.

Đinh Tiểu Lộ vẫn cố chạy nhanh về phía buồng lái du thuyền, cô tin là Kỷ Phi Vũ có thể hạ xuồng cứu hộ xuống. Cô tin là bọn họ có thể thoát khỏi nơi đây. Đinh Tiểu Lộ chạy đến nơi, cô thấy xuống cứu hộ vẫn còn nằm yên ở đó, Kỷ Phi Vũ gương mặt tái xanh đang đứng ở đó bất động.

Đinh Tiểu Lộ có thể thấy được cô ta đang run rẩy, miệng lắp bắp nói không ra tiếng.

" Kỷ Phi Vũ, cô làm gì vậy? Còn không mau chạy đi?" Đinh Tiểu Lộ thét lên khi thấy J đang đứng gần đây, hắn ta mang khuôn mặt bệnh hoạn cười quỷ dị.

" T...Tiểu Lộ...tôi...tôi nghĩ chúng ta không thoát được rồi!" Kỷ Phi Vũ giọng nói run đến lợi hại, cô ta đang khóc. Đinh Tiểu Lộ có thể nhìn thấy, những giọt nước mắt trong suốt đang lăn dài trên gương mặt gầy gò của cô ta.

" Cô nói gì vậy? Mau chạy đi, tôi sẽ đối phó với hắn! Tôi sẽ đưa cô rời..." Đinh Tiểu Lộ vẫn còn chưa nói hết câu thì...

" Ahhh!" Kỷ Phi Vũ chỉ kịp kêu lên một tiếng. Một lưỡi dao nhỏ đã ghim thẳng vào cuống họng cô ta. Máu từ vết thương mà miệng cứ tuôn không ngừng, cô ta ngã xuống.

" Kỷ Phi Vũ!" Đinh Tiểu Lộ gào lên đau đớn, cô vội vàng chạy đến.

" Phi Vũ, cô có nghe tôi nói không? Đừng có ngủ, tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này." Đinh Tiểu Lộ đỡ cô ta lên nói.

" Tiểu...Lộ,...tôi rất hối hận...vì lúc trước ghen ghét hãm hại cô...Cô hãy...tha thứ..." Kỷ Phi Vũ không thể chịu thêm được nữa, cô ta trút hơi thở cuối cùng rồi ra đi.

Đinh Tiểu Lộ sắc mặt tệ hại vô cùng, dù chỉ là giây phút ngắn ngủi, cô cũng cảm thấy Kỷ Phi Vũ đã thật sự hối hận rồi. Cô ta có thể xấu xa, nhưng vẫn chưa đến nổi phải chết, thời gian qua Kỷ Phi Vũ cũng đã trả giá cho những gì mình làm rồi.

" Thằng khốn kiếp!" Đinh Tiểu Lộ gầm lên, cô rút súng trong người hướng thẳng J mà bóp cò.

" Đoàng, Đoàng, Đoàng!" Âm thanh xé gió vang lớn, từng viên đạn rời khỏi nòng bắn thẳng về phía J.

Nhưng hắn cũng không phải thùng rỗng, hắn dễ dàng tránh né những viên đạn vô cảm kia. Đạn cũng bị Đinh Tiểu Lộ bắn sạch, cô nghiến răng vứt khẩu súng đi, rồi rút dao nhỏ trong người ra.

" Đinh Tiểu Lộ, tôi khuyên cô nên đầu hàng đi. An phận mà làm vợ của ông chủ, cô là người rất may mắn đó!" J cười nham nhở nói.

" Câm cmn miệng của ngươi lại!" Đinh Tiểu Lộ phẫn nộ lớn giọng nói, tiếng sóng biển cũng thét gào như nổi tức giận trong lòng của cô.

Không cần biết mình có đánh lại hắn hay không, Đinh Tiểu Lộ chỉ muốn liều mạng với hắn. Cô thà chết chứ cũng không muốn phải quy phục.

" Chậc chậc, đúng là thô bạo mà!" J nhẹ nhàng lách sang một bên, tránh lưỡi dao bén ngọt của cô. Hắn thừa biết con dao này sắc nhọn đến cỡ nào mà, bởi con dao cô đang cầm là của hắn.