Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 132: Ông Điên Rồi




Chiếc áo cưới được bảo quản cẩn thận, cho nên nó vẫn còn rất mới. Cổ áo còn được trang trí bằng kim cương, Cao Tuấn đã tỉ mỉ chọn lựa vật liệu cho chiếc áo cưới này, ông muốn Scarlet là cô dâu xinh đẹp nhất. Ngay cả chiếc du thuyền này, ông ta vốn muốn dành nó để cầu hôn, chỉ tiếc là hôm đó Scarlet đã không đến.

Vậy nên chiếc áo cưới vẫn còn ở trên du thuyền, Cao Tuấn chưa một lần mang nó đi, ông ta tin rằng sẽ có một ngày nó sẽ rời khỏi tủ kính.

" Tiểu Lộ, ta chưa bao giờ muốn làm ba nuôi của con cả! Ta muốn nhiều hơn thế!" Cao Tuấn lại di chuyển tầm mắt nhìn Đinh Tiểu Lộ nói.

" Những lời ông nói là có ý gì chứ? Ông dường như không còn là ba của tôi nữa rồi!" Đinh Tiểu Lộ đáy mắt kinh hãi nói, Cao Tuấn đang lộ gương mặt lạ lẫm nhìn cô. Đinh Tiểu Lộ vốn chưa bao giờ thấy ông ta như thế này.

" Tiểu Lộ, ta cũng rất đáng thương a! Bị người khác lợi dụng, lại còn muốn phủi bỏ trách nhiệm và giao ước, ta đây chính là muốn lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi!"

" Con nhìn xem, chiếc váy cưới này rất đẹp có phải không? Bây giờ nó là dành cho con, sau khi kết hôn, ta sẽ đưa con đến một nơi yên bình, nơi chỉ có hai chúng ta mà thôi!" Cao Tuấn cười quỷ dị nói.

" Ông...ông bị điên rồi! Sao ông có thể nói như thế được cơ chứ? Mau thả tôi ra!" Đinh Tiểu Lộ đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của ông ta, cô gào lên.

" Tiểu Lộ, ta đã dạy con rất nhiều lần rồi. Là con gái thì phải dịu dàng, con chẳng giống cô ấy chút nào?" Cao Tuấn tỏ ra thất vọng đáp.

" Tôi chẳng giống ai cả! Tôi là duy nhất, không phải thế thân của bất kỳ ai cả!" Đinh Tiểu Lộ phẫn nộ hét toáng lên.

" Câm miệng lại cho ta, còn hét lên nữa, ta sẽ khiến con sống trong câm lặng mãi mãi. Tốt nhất con nên chuẩn bị thật tốt, để trở thành cô dâu của ta." Cao Tuấn mất khống chế, ông ta bóp miệng Đinh Tiểu Lộ đe dọa.

" Ông bị điên rồi! Ông là kẻ điên! Mau thả tôi ra!" Đinh Tiểu Lộ đã thấy sự nghiêm trọng ở đây, cô không kìm được nước mắt mà òa khóc.

Người cha nuôi mà cô yêu quý, bây giờ lại đang muốn lấy cô làm vợ, sao ông ta có thể nghĩ ra cái trò bệnh hoạn này cơ chứ. Càng nghĩ đến, nước mắt Đinh Tiểu Lộ lại rơi nhiều hơn, cô cảm thấy khó thở đến lạ.

" Là do ông ngoại con ép ta điên, là do mẹ con ép ta điên! Nếu như bọn họ không muốn hoàn thành giao dịch, vậy thì ta phải tự mình hành động thôi. Dù là phải chờ đợi hơi lâu, nhưng con thật sự rất giống mẹ của con." Cao Tuấn vẫn trơ mặt ra nói.

" Mẹ tôi? Ông ngoại tôi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?" Đinh Tiểu Lộ không vì thế mà im lặng.

" Ông ngoại con đã lừa ta, ông ấy đã không thể gả Scarlet cho ta, ông ấy không muốn hoàn thành giao ước. Mẹ con cũng như vậy, bà ấy bỏ ta đi, ta không cam lòng!" Có lẽ Cao Tuấn đang dần mất bình tĩnh, ông ta lớn tiếng hơn với Đinh Tiểu Lộ.

" Không đúng, ông nói dối! Tôi không tin!" Đinh Tiểu Lộ lắc đầu nói.

" Tiểu Lộ, ta nói ít con phải hiểu nhiều! Con hãy chuẩn bị tinh thần gọi ta là chồng đi, thay mẹ và ông ngoại của con hoàn thành giao ước! Ngày mai là ngày tốt, ta sẽ cho cử hành hôn lễ tại đây, con là chạy không thoát đâu!" Cao Tuấn bắt đầu dịu giọng, ông ta nở nụ cười ranh mãnh nói.

Nói xong, ông ta liền mở cửa đi ra ngoài. Đinh Tiểu Lộ nằm trên giường khóc đến thương tâm, cô ước gì những đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, và cô muốn mau chóng tỉnh dậy.

" Đông Phương Tước, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh!" Người cô nghĩ đến bây giờ là hắn, chỉ có hắn mới có thể cứu cô ra khỏi đây mà thôi.

Cao Tuấn đi dọc theo hành lang, phía cuối du thuyền, có một căn phòng rất lớn, nhưng bề ngoài lại mang vẻ âm u. Ông ta tra chìa khóa, mở cửa bước vào trong. Bên trong chính là một cỗ quan tài bằng thủy tinh trong suốt, mà người nằm ở trong không ai khác chính là Scarlet.

Gương mặt Đinh Tiểu Lộ không hoàn toàn giống bà ấy, cô chỉ có năm phần giống mẹ mà thôi. Mặc dù như thế, Cao Tuấn vẫn nhìn thấy bóng dáng Scarlet trong ánh mắt cô, vì vậy ông ta đã có một quyết định điên rồ.

Thi thể bà ấy vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ viên đạn nằm ở ngực trái ra. Khuôn mặt bà ấy trông như là đang ngủ vậy, không giống như người đã chết. Nước da vẫn còn hồng hào, nét đẹp này trước giờ chưa từng thay đổi, Cao Tuấn đã giữ thi thể bà ấy rất tốt. Ông ta đã tiêm thuốc vào cơ thể Scarlet, trước khi độ ấm trên người bà ấy mất đi, và nó đã được bảo quản đến bây giờ.

" Scarlet, tôi sắp kết hôn! Em chắc sẽ bất ngờ lắm, khi biết cô dâu là ai!" Cao Tuấn tiến đến gần quan tài lạnh lẽo lên tiếng, tay ông ta vuốt ve mặt kính bóng loáng.

" Em đừng hận tôi, đi đến bước đường này là do em, tất cả là do em mà ra. Nếu như lúc đó em đồng ý kết hôn cùng tôi, thì mọi chuyện đã không đi đến bước này, em cũng không phải chết oan uổng như vậy." Cao Tuấn ánh mắt vẫn say đắm nhìn người phụ nữ yêu kiều sau lớp kính, ông ta chưa bao giờ quên gương mặt này.