Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 106: Cho Gió Thổi Lạnh Đầu Em




Sáng ngày hôm sau, Đông Phương Tước tỉnh dậy, hắn khẽ ôm đầu vì đau nhức. Lờ mờ mở mắt ra, hắn nhìn thấy Đinh Tiểu Lộ đang nằm như mèo nhỏ bên cạnh.

" Sao tôi lại ở phòng em vậy?" Hắn khẽ nói nhỏ.

Đông Phương Tước nằm yên không nhúc nhích, hắn sợ làm cô tỉnh giấc, nên chỉ im lặng nằm ngắm nhìn cô ngủ. Đinh Tiểu Lộ buổi tối thức khuya, nên cô rất mệt mỏi, ngủ đến nổi chẳng muốn thức dậy.

Trong vô thức, cô choàng tay ôm lấy eo hắn, còn tựa đầu vào ngực hắn cọ cọ vào. Đông Phương Tước cả người căng chặt, dây thần kinh như muốn đứt đến nơi, hơi thở của hắn nặng nề hơn.

" Đến lúc ngủ cũng quậy phá đến như vậy! Em đúng là khắc tinh của tôi mà!" Hắn mỉm cười nói, rồi véo nhẹ cái má căng tròn của cô.

Đinh Tiểu Lộ bị động liền thức giấc, cô đưa cặp mắt ngái ngủ về phía hắn.

" Anh đang làm gì tôi vậy?"

" Không làm gì hết!" Đông Phương Tước nhìn cô trả lời.

" Anh dậy rồi thì rời khỏi phòng tôi đi! Tối hôm qua vì anh mà tôi mất ngủ cả đêm!" Đinh Tiểu Lộ lười biếng nói.

Đinh Tiểu Lộ thật lòng của tối hôm qua đã biến mất rồi, bây giờ cô lại trở về vẻ lạnh lùng như mọi khi.

" Xin lỗi!" Đông Phương Tước nhẹ nói, rồi hắn cũng ngồi dậy đi ra ngoài.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại mình cô, Đinh Tiểu Lộ vò đầu bứt tóc. Tại sao cô lại làm mặt lạnh lùng với hắn cơ chứ? Cô là yêu Đông Phương Tước cơ mà.

Đông Phương Tước sau khi về phòng tắm rửa, thì hắn đi xuống lầu tìm Đông Phương Tuyết Cầm. Vừa xuống đã thấy Triệu Phong Hành ở phòng khách, ông ta vô tư ngồi uống cà phê.

" Hôm nay ta phải trở về nước A rồi! Chuyện Đông Phương Gia coi như đã giải quyết xong! Mọi chuyện còn lại con hãy xử lý đi."

" Ta sẽ mang mẹ con theo, hôm nay đến là để đưa bà ấy đi! Vì ở nước A đang có chuyện gấp, nên ta phải về đó giải quyết. Nếu không, ta còn muốn ở lại đây lâu hơn một chút." Triệu Phong Hành thấy hắn liền lên tiếng.

Đông Phương Tước có hơi không nỡ, hắn không muốn rời xa mẹ mình, nhưng lại càng muốn bà ấy khỏe lại hơn. Đông Phương Tước đến chỗ bà ấy đang ngồi, hắn cũng ngồi xuống cạnh bà ấy nói chuyện.

" Mẹ, người đi cùng ba trước! Khi nào sắp xếp xong chuyện ở đây, con sẽ qua đó tìm mẹ!"

Đông Phương Tuyết Cầm vẫn không thể nói, bà ấy đưa đôi mắt vô hồn nhìn hắn, tay gắt gao nắm lấy bàn tay hắn. Đông Phương Tuyết Cầm dường như cũng không muốn đi, bà ấy muốn ở lại với hắn.

" Đừng lo lắng! Ông ấy sẽ không làm hại mẹ đâu!" Đông Phương Tước nở nụ cười buồn trấn an bà ấy.

Đinh Tiểu Lộ cũng từ trên lầu đi xuống, cô có hơi ngạc nhiên nhìn Đông Phương Tuyết Cầm, đây không phải là người phụ nữ một năm trước đánh Đông Phương Tước trước mặt cô sao?

" Sao bà ấy lại ở đây? Bộ dạng hình như cũng không được bình thường!" Đinh Tiểu Lộ thắc mắc nói khẽ.

Triệu Phong Hành cơ thể nhạy bén, ông ta cảm nhận được ánh mắt của Đinh Tiểu Lộ, liền quay lại nhìn cô.

" Triệu Phong Hành?" Đinh Tiểu Lộ bất ngờ reo lên, cô tức tốc chạy xuống dưới.

" Ba của tôi ở đâu rồi? Ông đã nhốt hay đã gϊếŧ ông ấy rồi?" Đinh Tiểu Lộ gấp hỏi không kịp thở.

" Ra là cô sát thủ hôm trước à? Người của tôi đã nói, hắn ta thoát rồi!" Triệu Phong Hành đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi mới trả lời.

" Các người đừng có gạt tôi! Tôi rõ ràng thấy hắn ta chĩa súng về phía ông ấy!" Đinh Tiểu Lộ không tin, cô chỉ tay về phía Jimmy nói.

" Người của tôi chưa bao giờ nói dối! Cô gái, nể tình cô là bạn gái của con trai tôi, nhắc nhở cô một câu.Tránh xa cái tên đó ra! Hắn không phải kẻ tầm thường đâu!" Triệu Phong Hành mặt thay đổi, không còn dáng vẻ dễ nói chuyện như lúc nãy nữa.

Đông Phương Tước lúc này đi đến chỗ cô.

" Ông ấy không lừa em đâu! Cao Tuấn đã bỏ em lại mà trốn thoát rồi!"

" Không thể nào! Ông ấy sao có thể bỏ tôi lại mà không quan tâm chứ!" Đinh Tiểu Lộ lắc đầu nói.

" Sắp đến giờ bay rồi! Ta và mẹ con sẽ đi trước đây! Hẹn gặp lại con!" Triệu Phong Hành cũng không ở lại lâu, ông ta nói rồi dẫn Đông Phương Tuyết Cầm đi.

Đinh Tiểu Lộ tâm trạng không vui, cả ngày cô cứ như người mất hồn. Cô ở với Cao Tuấn từ nhỏ, cô xem ông ta như ba ruột của mình vậy, làm sao cô có thể tin ông ta bỏ mặc cô mà chạy trốn.

" Sáng giờ đã không ăn cơm rồi! Em muốn bỏ đói mình đến chết sao?" Đông Phương Tước lo cho cô lên tiếng.

" Tôi không đói!" Đinh Tiểu Lộ hờ hững trả lời hắn.

" Đi theo tôi! Tôi đưa em đi giải sầu!" Đông Phương Tước bực bội nói, hắn lôi cô ra khỏi phòng.

" Anh muốn đưa tôi đi đâu!" Đinh Tiểu Lộ hoang mang hỏi.

Đông Phương Tước chẳng thèm trả lời cô, hắn mở cửa xe nhét cô vào, rồi mới khởi động xe chạy đi. Đinh Tiểu Lộ ngồi trong xe không khỏi thắc mắc, cô không biết hắn muốn đưa cô đến nơi nào.

Xe dừng lại trước một đường đua lớn, Đông Phương Tước mau chóng xuống xe, hắn lại lôi Đinh Tiểu Lộ ra ngoài.

" Cho gió thổi lạnh đầu em đi!" Đông Phương Tước vừa nắm tay cô kéo đi vừa nói.

Trước mặt Đinh Tiểu Lộ là một chiếc mô tô phân khối lớn màu đỏ rực, Đông Phương Tước là muốn cho cô đi đua xe sao?