Từ khi tiến vào không gian, Klein quen với việc không mang giay trong phòng, bởi vì dưới sàn trải thảm mềm mại, hắn rất thích chân trần đi tới đi lui.
Mặc trường bào vải bông màu xám rộng rãi thoải mái, tóc màu xám bạc cũng buộc lắc lư trên đầu.
Ta phát hiện bản thân gần đây chú ý bề ngoài của hắn quá nhiều.Thu hồi ánh mắt, tiếp tục tại đọc bản ghi chép luyện kim dưới ánh đèn ma pháp.
Bởi vì thời gian tương lai của ta còn rất dài, những thứ cần hiểu biết và học tập nhất định không ít. Cũng bởi vì như thế, cần ghi nhớ ngược lại không nhiều.
Đầu óc và thân thể của ta đã được khai phá lợi hại, cũng chỉ là tên và khái niệm đơn giản mà thôi, không chỉ có cực hạn, hơn nữa cực hạn dễ dàng tới. Trong đầu giữ quá nhiều rất tạp, ngược lại dễ hồ đồ. Thế cho nên tương lai khả năng cần cố ý quên.
Bởi vậy những thứ cần ghi nhớ toàn bộ đều giao cho Bảo Bảo,nó không gặp mấy vấn đề như ta.
Còn ta chỉ cần biết hoặc là đơn giản hiểu được, lúc ở bên ngoài tìm kiếm tin tức, ngẫu nhiên phát huy điểm sáng tạo, nếu ta có năng lực này. Trừ phi gặp thứ gì đó bản thân cảm thấy hứng thú, ta mới dốc sức đi tìm tòi nghiên cứu.
Từ khi ta đáp ứng đề nghị của Bảo Bảo, cũng đã làm những việc ngoài dự định.
Phải biết quy hoạch cuộc sống trăm năm tuyệt đối khác với ngàn năm.
Nếu là một trăm năm, ta chỉ sẽ đặt cho bản thân mục tiêu nhỏ, tại mỗi ngành sản xuất trở thành Đại Sư, chân chính hoàn toàn nắm giữ tin tức của mỗi ngành sản xuất đó, cứ như vậy vượt qua một đời, cũng không tính cố gắng.
Nhưng nếu là một ngàn năm, ta sẽ dưới sự trợ giúp của Bảo Bảo, ngụy trang trở thành Đại Sư của rất nhiều ngành sản xuất đi thu hoạch tin tức, chân chính có được tri thức, sáng tạo kỳ tích đều là Bảo Bảo sau lưng ta.
Còn ta chỉ làm những thứ mình cảm thấy hứng thú. Bằng không lấy dung lượng não của ta, ký ức một ngàn năm tri thức có thể đem ta áp suy sụp.
Thật ra ta đối với lực lượng cũng không cảm thấy hứng thú, lực sát thương gì đó cũng không thể nào cảm thấy hứng thú.
Ta thích khí cụ. Từ các món đồ chơi, đồng hồ, di động, máy tính trên địa cầu, đến các loại sản phẩm luyện kim trên đại lục này, ta cảm thấy rất hứng thú. Mở chúng nó ra, nghiên cứu chúng nó.
Tuy rằng ta từng tháo tung cái đồng hồ, rồi khi lắp ráp lại dư ra vài linh kiện cũng không biết gắn vào chỗ nào. Nhưng không thể phủ nhận, làm việc này khiến tâm tình ta khoái trá.
Bảo Bảo nói ta chỉ là có khuynh hướng phá hư. Bất quá ta đã quen loại bỏ phần quy tội trong lời nói của nó.
Thời gian quá dài, có thể sống một ngàn năm, ta không thể giống như chỉ sống một trăm năm, cần cù và thật thà, bằng không ta chỉ sẽ bị áp suy sụp, sau đó mất đi hứng thú với tất cả.
Ta nghĩ tốt nhất ta nên sống như người tìm bảo vật, bởi vì hứng thú hoặc là tham lam, không ngừng đi tìm thụ mới, sau đó đem mọi công tác nghiên cứu quăng cho Bảo Bảo. Đây là phương thức hợp tác thích hợp cho ngàn năm hoặc vạn năm. Xem phong cảnh đẹp nhất, tìm kiếm bảo vật khó có được nhất......
Ta nghĩ những thứ đó có thể làm cho ta đối với công việc có tính vĩnh cửu này không ngừng bảo trì cảm giac mới mẻ.
Klein bưng hoa quả, ôm tiểu thuyết, tự nhiên chui vào trong lòng ta. Từ khi quen với sô pha,tư thế hắn ngồi cũng không còn nghiêm túc nữa.
Ta liếc mắt nhìn nội dung sách của hắn, phát hiện hắn đối với sách viết về tài tử giai nhân, còn có anh hùng mỹ nữ chưa cảm thấy chán ghét.
Điều chỉnh tư thế một chút,thuận tiện cho bản thân ta đọc sách cũng khiến hắn ngồi thoải mái hơn, ta ôm eo hắn, tiếp tục đọc bản ghi chép trong tay.
“Ăn trái cây không?”
“Ừ”, ta rời mắt khỏi sách, cắn lấy miếng trái cây Klein đưa đến bên miệng ta.
Chúng ta ở trong này đã gần một tháng, phải biết, khi ngươi có rất nhiều thời gian, cuộc sống còn không vội vàng như vậy.
Nhất là khi ta biết thời gian trôi qua cũng không tiêu hao năng lượng Bảo Bảo, tin tức thu nhập và nghiên cứu mới tiêu hao năng lượng quý giá của nó, ta lại càng không lo lắng thời gian.
Cũng đúng, nó có thể điều chỉnh tỉ lệ thời gian bên trong bên ngoài, như vậy thời gian xác thực chẳng có ý nghĩa gì.
Ta nghĩ tạm thời đem Klein để lại chỗ này, bản thân đi đến nơi rét lạnh tiếp tục thăm dò, lại không muốn để hắn một mình lưu lại chịu khủng hoảng. Cho nên cũng muốn tốn thời gian bồi hắn quen thuộc nơi này, khiến hắn an tâm thoải mái ở nơi này.
Ta cũng không phản đối Klein vừa xem tiểu thuyết, vừa ăn này nọ. Thân thể hắn thật gầy, xác thực cần bổ sung càng nhiều năng lượng.
Bất quá tư thế hắn ngồi cũng luôn biến hóa theo thời gian trôi qua, bắt đầu vẫn là ngồi, đến cuối cùng thường thường là nằm. Đều là do sô pha thoải mái tạo ra.
Ta ôm gia hỏa gần như nằm trong lòng ta, định nhắc nhở hắn đọc sách như vậy sẽ ảnh hưởng thị lực. Sau đó ngẫm lại cũng không phải vấn đề gì lớn, đành bỏ qua.
“Lại ăn thêm một miếng?”
Ánh mắt của ta vẫn dính vào trong sách, tự nhiên há miệng chờ hắn đút vào miệng ta. Lần này hắn lại dùng môi đút cho ta.
Ta nhìn má hắn hồng hồng cười ngượng ngùng, có chút buồn cười nghĩ không biết là hắn bắt chước theo quyển sách nào.
Buông quyển sách trên tay xuống, ta nằm hẳn xuống, khiến cả người hắn đều ghé vào trong lòng ta, hai tay đặt bên hông hắn.
Liếc mắt nhìn dĩa trái cây trên bàn, mở miệng nói: “Hồng môi.”
“A ~”, ánh mắt hắn chợt mở to, hiểu được ý của ta, nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, ngậm một viên hồng môi, sau đó cúi đầu chậm rãi đưa vào miệng ta. Trong một thoáng gắn bó tương giao, ta khẽ cắn bờ môi của hắn.
Hắn gần như muốn nhảy dựng, mặt đỏ đến mức muốn bốc hơi, chôn mặt vào vai ta, cách lớp quần áo ta vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể quá cao của hắn.
Thật sự là gia hỏa kỳ quái, lúc bản thân chủ động hào phóng như vậy, trên giường gần như thản nhiên mời gọi ta. Nhưng ta vừa rồi chỉ chủ động hôn môi của hắn một chút, mặt hắn liền thành cà chua chín đỏ.
Chẳng lẽ hắn chỉ có thể thản nhiên dũng cảm lúc bản thân chủ động, khi được ta đáp lại hoặc chủ động làm cái gì lại ngây thơ đòi mạng?
Này...... Có ý tứ.
Ta cười vang.
Chờ nhiệt độ trên mặt hắn giảm bớt, hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, bất quá cũng không nhìn thẳng ta, có chút ngại ngùng hỏi: “Còn muốn ăn nữa không?”
“Dĩ nhiên ”, ta mỉm cười nhìn hắn thẹn thùng. Thản nhiên hào phóng là tính cách của hắn, nhưng mỗi người đều sẽ trải qua tại mối tình đầu khẩn trương ngượng ngùng.
Hắn liền như vậy vừa đỏ mặt vừa đút ta ăn mấy khối hoa quả. Mỗi một lần gắn bó tương giao, ta đều sẽ nhẹ nhàng cắn hoặc mút môi hắn một chút, vẫn duy trì màu hồng tiên diễm trên mặt hắn.
Sau khi khối trái cây cuối cùng biến mất, trong mắt hắn nhanh chóng chợt lóe một tia thất vọng đáng tiếc. Ta nhìn đôi mắt hắn ướt át, đôi môi bởi vì ta khẽ cắn thêm một ít huyết sắc, đem đầu của hắn kéo xuống, ta lại cắn lên.
Đó là một nụ hôn cho mối tình đầu. Thăm dò, ôn nhu, thân mật, ấm áp, cũng không mang dục niệm và đoạt lấy. Chỉ vì cấp cho gia hỏa thanh thuần này một lần đầu tiên hoàn mỹ.
Hắn...... Thật là ngọt.
Klein ghé vào trên người ta chậm rãi bình phục hô hấp, sau đó ôm cổ ta, mặt chôn trong ngực ta.
Ta cảm giác được thân thể hắn có chút, biết người này lại đang cười ngây ngô.
Người đơn thuần như vậy, lúc nào cũng khiến ta bật cười, lại cảm giác ấm lòng.
Tháo dây cột tóc của hắn,ngón tay đùa bỡn mái tóc mềm mại của hắn, “Đút trái cây là học được từ trong sách à?”
“Ừ”, hắn trong lòng ta gật đầu,giống như vạn phần vừa lòng, “Nhân vật trong sách cũng là sau đó liền hôn môi.”
Người này. Thành công một lần,về sau sợ là sẽ càng thêm nhiệt tình với miêu tả trong sách.
Ôm hắn đứng dậy, dìu hắn ra ngoài, “Đi ra ngoài tản bộ, phơi nắng một chút ”, suốt ngày nằm trong phòng cũng không tốt, hiện tại hắn càng giống trạch nam hơn ta lúc trước.
“Được ”, hắn gật đầu. Cũng may coi như nghe lời.
Tại cửa lại phát sinh vấn đề mang giày, “Không muốn mang giày, dù sao mặt cỏ rất nhuyễn.”
“Không được, mặt cỏ rất lạnh, ngươi sẽ sinh bệnh.”
“Được rồi”, tuy rằng đáp ứng, hắn vẫn bĩu môi.
Ta mỉm cười dẫn hắn ra cửa,nắm tay hắn tản bộ bên hồ. Nơi này tuy rằng lớn, cũng sẽ không lạc đường, mặc dù đi vào rừng bên cạnh mặt cỏ, dưới chân cũng sẽ có chỉ dẫn đường chúng ta đi trở về phòng.
Bởi vì hắn đến, bên hồ có thêm một con thuyền thuyền nhỏ,trên cỏ thêm xích đu và cây dù, trong rừng thêm võng và xích đu, trong phòng thêm các loại đồ chơi thủ công. Nơi này tuyệt đối biến thành nơi một có thể cho trẻ con mê muội mất cả ý chí.
Ta hy vọng hắn thích nơi này, khi ta không ở đây, cũng có thể an tâm ở trong này. Tuy rằng ta hy vọng có thể cùng hắn chia sẻ hành trình, nhưng ngẫu nhiên sẽ có địa phương hắn không chịu nổi. Ví dụ như phương bắc quá mức rét lạnh.
Cảm giác này như là đem hắn giấu trong túi đi lữ hành.
Hắn đi bên cạnh ta, rất nhanh quên lý do vừa rồi bĩu môi, bắt đầu hướng ta miêu tả, thảo luận với ta cố sự hắnn vừa đọc được trong sách.
End 25