Khiến ta kỳ quái là người trong thôn này đều nhiễm một loại bệnh giống nhau. Tỷ lệ xuất hiện của bệnh này thường rất nhỏ, không truyền nhiễm, hơn nữa thường chỉ có người già thiếu dinh dưỡng trường kỳ mới mắc bệnh, mà ở thôn này bị bệnh lại đều là nam nhân trai tráng. Cũng bởi vậy dẫn đến thiếu thốn sức lao động, bọn họ mới nghèo khó như thế.
Phóng xạ, ta lập tức nghĩ tới ô nhiễm môi trường trên địa cầu dẫn đến đủ loại quái bệnh.
Nữ nhân, trẻ con và người già đều không bị, như vậy nguồn nước và thực vật hẳn là không có vấn đề. Có khả năng nhất chính là địa phương những nam nhân này làm việc.
Sau khi hỏi qua thôn trưởng,biết bọn họ trừ bỏ làm ruộng, người trẻ tuổi còn có thể kết bạn lên núi săn thú. Ăn xong cơm chiều,ta tính toán lên núi xem thử.
“Ta cũng đi”, Klein lôi kéo áo choàng của ta.
“Được rồi”, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Lên núi nửa ngày, nhờ năng lực xem xét cường đại Bảo Bảo ban tặng, rất nhanh tìm ra nguyên nhân.
Một loại tinh thạch có tính phóng xạ rất lớn, bề ngoài là một tảng đá phổ thông, nội dung thực tế bên trong lại khác xa.
[ rất tốt, góp nhặt nó ta là có thể làm rất nhiều thí nghiệm. Loại tinh thạch này là tài nguyên rất trân quý. Không nghĩ tới đại lục này có một khối lớn như vậy. ]
“Ngươi còn thu thập khoáng thạch? Góp nhặt sẽ không ảnh hưởng cân bằng của thế giới này sao?”
[ không có quan hệ gì. Ở trên địa cầu ta cũng không thu thập quặng than đá và dầu mỏ, nhưng nếu gặp phải vật chất rất thưa thớt vẫn thu thập được. Đối với cân bằng thế giới và lịch sử không có ảnh hưởng gì. ]
“Được rồi.”
[ quá tốt, trong tảng tinh thạch này còn có một quặng mẫu,về sau ta có thể tái tạo ra loại vật chất này vô hạn độ. ]
“......”, cuồng nghiên cứu.
Klein hỏi ta: “Ngươi muốn tảng đá đó làm gì?”
“Có thể là khoáng thạch nào đó,ta đang nghiên cứu thuật luyện kim, có lẽ tương lai sẽ dùng đến.”
“Carl là thiên tài”, Klein sùng bái nhìn ta.
Ta có chút xấu hổ, lau mồ hôi, “Đừng quá sùng bái ta.”
Trên đường trở về, đi ngang qua bờ ruộng, nghe được âm thanh “Ân a a” bên trong, không ngờ thôn dân chất phác còn kích tình như vậy.
Bảo Bảo bày kết giới bảo đảm chúng ta sẽ không bị phát hiện, đang muốn rời đi, Klein lại tò mò muốn đi bên kia xem bọn họ đang làm gì, ta vội vàng lôi kéo hắn tránh đi.
“Bọn họ đang làm cái gì? Tra tấn sao?”, sau khi trở lại phòng Klein khó hiểu hỏi ta.
Tiểu bạch ngốc, “Làm chuyện nam nhân và nữ nhân thường làm, sinh con nít”, vì sao ta phải phụ trách giảng cho hắn những chuyện này?
“Có nữ nhân mới sinh được con nít sao?”
“...... Bảo Bảo, đem một ít nội dung giáo dục giới tính trên địa cầu ghi vào tấm da dê cho ta.”
[ được ], giọng bảo bảo có chút sung sướng, đối với quẫn cảnh của ta rất là sung sướng khi người gặp họa.
Sau đó ta đem một quyển da dê đưa cho Klein, “Tự mình xem.”
Người bình thường sau khi trưởng thành, có phụ huynh hoặc là đồng bạn ảnh hưởng, không cần người dạy cũng sẽ chậm rãi hiểu được những thứ này. Nhưng trong cuộc sống của hắn chỉ có lão sư, về phần lão ám hệ Đại Sư tính cách quái gở đó, tất nhiên không có thể trông cậy vào dạy hắn này đó.
Hắn chăm chú xem, thái độ chuyên tâm đó khiến ta không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng đả tọa minh tưởng, không quản hắn.
Minh tưởng xong, bắt gặp ánh mắt trong suốt sáng ngời của Klein nhìn chằm chằm ta.
“Sao vậy?”
“Có nhiều tư thế như vậy, làm chuyện này rất vui sao?”
“......”, rốt cuộc tên hỗn đản Bảo Bảo kia ghi lại cái gì? Ta cầm lấy quyển da dê, trừ bỏ tri thức cơ bản, ví dụ như quá trình sinh mệnh từ trứng thụ tinh đến trưởng thành, còn có hơn mười chủng tư thế XXOO. Ta không nói gì ngẩng đầu nhìn hắn, “Tò mò?”
Hắn gật gật đầu.
“Vậy lần sau đến thành lớn, tìm nữ nhân cho ngươi thử một lần”, vì thỏa mãn nhu cầu mạo hiểm giả, trong tửu quán có rất nhiều nữ nhân tiếp khách. Ta có thể tìm cho hắn một xử nữ, tuy rằng đắt một chút, nhưng tốt xấu an toàn vệ sinh.
Ta tuy rằng không phải không cần,nhưng ta không thích cái loại quan hệ mua bán này, lại nói một khi ma pháp sư chuyên chú vào minh tưởng, dục vọng sẽ đạm bạc, không đi tìm nữ nhân.
“Ngươi thử qua rồi?”
“Ừ”, lúc còn ở trên địa cầu.
“Rất thoải mái sao?”
“Ừ.”
Hắn phồng hai má, “Lúc nào? Tại sao không nói cho ta biết?”
“Ai sẽ đem loại chuyện này treo tại bên miệng? Ngươi cũng nhớ rõ không đàm luận chuyện này với người ngoài ”, đầu năm nay xử nam giống như không phải chuyện dọa người, có một vài ma pháp sư cũng đều không hiểu ***, nếu cùng ma pháp sư khác đàm luận chính là thô tục. Ma pháp sư dù sao cũng không giống lính đánh thuê.
“Nga. Ngươi dạy ta không được sao?”
“Loại chuyện này không cần dạy, đến thời điểm ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”
Hắn như có chút đăm chiêu không nói.
Lúc Klein ngủ trưa, bên ngoài không biết nhao nhao ồn ào cái gì, còn có giọng nữ nhân và con nít khóc kêu. Hắn cau mày mở mắt, có điểm tức giận khi rời giường, phồng hai má, “Ta đi xem thử.”
“Ừ”, lĩnh chủ nơi này không phải quý tộc, phụ cận cũng không có người không thể đắc tội, cho nên ta cũng không lo lắng hắn ra ngoài gây họa. Vẫn cẩn điều chế thuốc trong tay.
Một lát sau, hắn mặt không chút thay đổi trở lại, bên ngoài cũng khôi phục im lặng. Hắn đối với ta phồng hai má, thu hoạch lực chú ý của ta.
“Làm sao?”
“Ta vừa đi ra bọn họ liền lập tức giải thích ly khai.”
“Vậy ngươi có cái gì bất mãn?”
“Ta còn chưa hết giận.”
Ta nở nụ cười, “Bọn họ sợ hãi ma pháp sư như vậy?”
“Trong những người đó có một ma pháp sư sơ cấp, thấy được huy chương ma pháp sư của ta.”
Ta gật gật đầu, “Lần này coi như xong, nếu ngươi giết bọn họ sẽ mang đến phiền toái cho thôm này ”, ta không hy vọng bệnh nhân ta vất vả trị liệu lại chết hết.
“Thôn này đối với ngươi rất quan trọng?”
“Bọn họ là vật thí nghiệm thích hợp”, ta chỉ có thể giải thích như vậy với hắn. Trên thực tế, bình thường ta không gây chuyện, cũng tận lực không mang đến phiền toái cho người chung quanh. Có chút thuận tay có thể giúp, chỉ cần không có ảnh hưởng bản thân, ta cũng liền giúp. Nhưng quan niệm này ta không thể giải thích cho Klein. Nếu làm hắn hiểu biết nông cạn, lần sau hắn xen vào việc của người khác đi giúp người nào,có lẽ sẽ có phiền toái. So với người xa lạ gặp phiền toái, ta càng lo lắng cho hắn hơn. Vì an toàn và vui vẻ của hắn, ta chỉ có thể khiến hắn vĩnh viễn cường hãn đơn thuần.
“Nga”, hắn sáng tỏ gật gật đầu,lại gần tựa vào vai ta khép hờ mắt.
“Lại ngủ thêm một lát đi ”, ta quét mắt nhìn hắn, có lẽ bởi vì khí huyết không đủ, hắn luôn có chút tinh lực không đủ, dễ dàng ngủ, cũng dễ dàng mệt.
“Ngươi ngủ với ta được không?”
Ta vừa vặn hoàn thành mẻ thuốc, gật đầu, có lẽ ở cùng hắn một chỗ không bao lâu,ta cũng sẽ dưỡng thành thói quen ngủ trưa. Cũng không có gì không tốt, hiện tại cuộc sống của ta vốn chính là tùy tâm sở dục, thuận ý là được.
Nằm trên giường, hắn tự động tiến vào trong lòng ta, tìm tư thế thoải mái, “Bụng đau.”
Hắn uống đủ loại độc dược, không phải thân thể không có phản ứng. Xương cốt toàn thân đau nhức, đau bụng đều sẽ xuất hiện. Lúc trước ta cũng không biết, là vì hắn không nói.
Thẳng đến buổi tối mấy ngày trước ta nửa đêm tỉnh lại,phát hiện Klein không ôm ta, ngược lại trốn vào góc, thân thể co tròn, sau lưng đều là mồ hôi. Ta mới biết được hắn vẫn luôn đau đớn,bình thường đều chịu đựng, ngẫu nhiên đặc biệt rất đau.
“Klein, ngươi làm sao vậy?”
Hắn xoay người lại, trên trán đều là mồ hôi, thấy ta tỉnh, một lần nữa tiến vào trong lòng ta, gắt gao ôm ta, thân thể còn co tròn, “Đau.”
“Đau chỗ nào? Tại sao đau?”
“Uống độc dược, toàn thân xương cốt đều đau.”
Ta lo lắng, giúp hắn lau mồ hôi trên trán, “Sao lại thế này? Hay là phân lượng độc dược lần này không đúng?”
“Lần nào cũng sẽ đau.”
“Sao không nói sớm điểm cho ta biết.”
“Lão sư nói đây là phản ứng bình thường.”
“Bảo Bảo, có thể sửa nguyên tắc của ngươi không, giúp hắn?”
[ có thể, nếu ngươi nguyện ý sống thêm một trăm năm,ta liền thả lỏng điều kiện. ]
“Sống thêm một trăm năm?”, nguyên bản ta vô tình lại được Bảo Bảo trợ giúp trường thọ,điều kiện này cũng đủ quỷ dị. Bất quá có thể mang theo Bảo Bảo đi thêm một trăm năm, cũng không phải không được, “Ta đồng ý.”
[ hai lựa chọn: một, triệt để giải quyết độc trên người hắn, về sau trong thân thể hắn không còn độc. Hai, chỉ giải quyết vấn đề đay đớn hiện tại, về sau nếu lại dùng độc dược, thân thể vẫn sẽ đau. ]
Ta muốn chọn loại một, lại chỉ có thể chọn loại hai, “Loại hai đi.”
[ sở dĩ độc trên người Klein vẫn không phát tác, là vì đồng thời dùng các loại độc tương sinh tương khắc. Như vậy tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng va chạm sẽ tạo thành đau đớn. Còn có phân lượng không phải chính xác, cho nên sẽ có tàn độc. Ta đưa cho ngươi thuốc có thể hấp thụ tàn độc, đem bọn nó biến thành vô hại. ]
“Cám ơn.”
Ta cầm một viên thuốc cho Klein uống vào, hắn cũng không hỏi là cái gì, trực tiếp nuốt xuống.
“Không đau ”, một lát sau, hai mắt Klein lóe sáng nhìn ta, “Carl quả nhiên là thiên tài.”
Thật khiến ta xấu hổ, thiên tài là Bảo Bảo, ta dặn dò: “Chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm sư phụ của ngươi,được không?”
“Ừ”, Klein gật đầu, “Ta hiểu được. Ta sẽ không để lão sư chú ý tới Carl.”
“Nhóc thông minh”, ta xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn.
Hồi ức chấm dứt.
Lúc trước ta không biết, Klein đau đớn cũng không nói. Hiện tại biết, hắn lại thích làm nũng. Ta lấy một viên thuốc cho hắn uống, vẻ mặt của hắn dần dần bình thản, khó trách vừa rồi giận như vậy. Cho dù là ai khi thân thể không thoải mái, cũng chịu không nổi có người ầm ĩ bên cạnh.
“Carl, xoa bụng.”
“Còn đau?”
“Không phải. Tay ngươi ấm.”
So với thân thể quanh năm lạnh lẽo của hắn, ta thật là rất ấm , ta đem tay đặt trên bụng hắn, muốn đem ấm áp truyền qua.
Khóe môi hắn mỉm cười, ngủ say.
,
End 17.