Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Chương 7-2




Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

Cô thở dài, dùng ánh mắt dịu dàng an ủi anh, nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy. . . em biết tâm tình anh không tốt, kỳ thật. . . Em cũng không khá hơn chút nào. . . Em thật sự không nỡ để anh đi, nhưng em muốn mình nhất định không được khóc trước mặt anh.. ." Nói đến chỗ chua xót trong lòng, nước mắt trong mắt cô lại bắt đầu nhao nhao, cô cố nén trở lại, nước mắt ngưng tụ ở trên lông mi, mãi đến lúc lông mi đỡ không được, nước mắt mới lăn xuống khuôn mặt, "Từ ngày mai về sau, em sẽ rất nhớ. . . Rất nhớ anh. ."

"Thật sự nhớ nhiều?" Anh hung ác nham hiểm hỏi.

Bộ dáng của cô tuyệt đối không giống như là đang muốn cố gắng lôi kéo khách hàng bảo hiểm, diễn đàn lê quý đôn, nếu như anh vẫn không biết của cô âm mưu, khẳng định anh sẽ tin tưởng ngay lập tức, còn thương xót vì nước mắt của cô, nhưng hiện tại, anh quyết định lạnh nhạt thờ ơ.

"Hu. . . Oa. . . Nhất định sẽ nhớ tới nỗi ngay cả cơm cũng ăn không vô luôn. . ." Cô rút cái tay bị anh nắm chặt lại, lấy que kẹo mạch nha trong miệng ra cầm trên tay, bắt đầu khóc lớn.

Anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn, thực khâm phục cô, diễn xuất thật tốt. . .

"Không bằng chúng ta đừng chơi nữa, kêu một bình rượu tới uống có được hay không? Phải uống không say không về." Cô nước mắt lã chã nói ra được cái biện pháp này, "Say rồi sẽ không thể suy nghĩ quá nhiều."

Ưng Tư Lạc đồng ý, anh sẽ xem cô tiếp tục diễn trò như thế nào, "Cô chờ, tôi đi gọi đồng nghiệp của cô đưa rượu tới."

Anh nhấn mạnh danh từ "Đồng nghiệp" này, cô lại chỉ giơ lên hai mắt đẫm lệ thương cảm nhìn anh, còn nói: "Được."

Anh quả nắm chặt đấm, sắp sửa không thể nhịn được nữa, gọi phục vụ phòng khách kêu lấy ít rượu đỏ, trong chốc lát, rượu được đưa tới, anh mở hai chai, đưa cho cô một chai. . .

Cô đưa tay nhận, buồn bực hỏi: "Trực tiếp uống, không cần ly à?"

"Ở Zehder mọi người đều uống rượu như vậy, vậy mới đầy đủ hào phóng. . ." Bây giờ đổi lại là anh dọa cô báo thù rửa hận, nhất định là cô không có can đảm nói rõ cô muốn hợp đồng bảo hiểm của anh, phải đợi uống rượu lấy thêm can đảm sau đó mới dám nói lời thật, một khi đã như vậy, thì cứ từng ngụm từng ngụm uống đi!

"Vậy em cạn trước nhé" Cô tin anh, để phối hợp với anh, dũng cảm uống cả chai.

Anh mới mở hết nắp bình rượu, cô đã trực tiếp uống một chai.

"Được rồi, cô có thể ngưng lại, muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi!" Anh nhìn không được, gọi cô kêu ngừng.

Cô nấc cục, để bình rượu xuống, đầu óc đã bắt đầu mê mang, mắt cũng dần dần mờ mịt, nhìn mặt anh từ một người biến hai người, ba người. . . Sau cùng nhiều đến không đếm được."Em muốn anh hôn em một lần nữa. . ."

Anh nhất định không theo, nhưng cô lại dựa sát vào, dùng đôi môi tràn đầy mùi rượu của cô đưa xuống khẽ hôn ở bờ môi anh, "Em không thấy rõ môi của anh ở nơi nào mà . . Chừng nào thì anh sẽ trở về a?"

Anh nghiêm túc liếc cô, kinh ngạc thấy cô đầy mặt toàn là nước mắt, một bộ dáng đau lòng tương tư đứt ruột đứt gan."Nói ra ý muốn thực sự của cô đi. " Anh không muốn nói nhảm nhiều.

"Em yêu anh. . . Dẫn em đi đi." Cô đã say, nếu không phải say, cô sẽ tuyệt đối không nói như vậy, đây là mong muốn chân chính trong lòng cô, cô muốn bỏ xuống tất cả, đi cùng anh, vì anh, cô muốn bỏ lại hết, mặc kệ công việc. . .

"Cô đi rồi, vậy còn công việc phải làm sao bây giờ? Cô không phải cô chủ nhỏ Tề Thị sao?"

Đầu óc cô nặng trĩu, lỗ tai ong ong kêu, nghe không rõ anh đang nói gì? Thân thể cũng dần dần nặng nề, đầu để tại ngực của anh, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng cô nhất định phải nói cho anh: "So với anh, cái gì cũng đều trở thành không quan trọng. . Thật sự. . . Em rất yêu anh. . . Anh nhất định phải trở về thăm em nhé!"

Lửa giận trong mắt anh bắn ra bốn phía, cô nói bóng nói gió, lại cứ không nói ra mục đích thật của mình, cuối cùng anh mất hết kiên nhẫn, nghiêm khắc nắm lấy cô muốn chất vấn, vậy mà cô lại dán vào người anh, sắp sửa ngủ thiếp đi. . .

"Em thực sự không nên cố làm anh hùng, uống nhiều quá. . . Em trở về phòng ngủ trước, ngày mai trước khi anh muốn xuất phát, nhất định phải gọi em nhé. . ." Cô nâng khuôn mặt đỏ rừng rực lên, ánh mắt nheo lại sắp sửa nhìn không thấy, lung la lung lay hường về phòng thay quần áo của anh mà đi. . .

Anh căm tức nhìn trạng thái say rượu bước chân cong vẹo của cô, Đông Tây Nam Bắc đều đã không phân biệt rõ, cửa phòng là ở một bên khác đó!

Trong lòng anh bộc phát gầm nhẹ khàn khàn, hậm hực đi về phía cô, ngăn cô lại, cô thiếu chút nữa là té ngã.

"Trên đất này có cái lỗ thủng có phải hay không?"

Anh chẳng muốn trả lời, đành phải ôm lấy thân thể giống như bông của cô, đi về hướng phòng của cô đá văng cánh cửa ra, đặt cô ở trên giường, cái gì cũng không quản xoay người rời đi.

"Hô. . . Ừng ực ừng ực. . ." Anh nghe thấy tiếng hô của cô truyền đến, dừng chân, lại cực kỳ bất đắc dĩ vội vàng quay trở lại đầu, chụp lấy chăn phủ lên cho cô, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thả lỏng, anh vẫn nhìn không ra chút xíu cảm xúc giả dố nàoi; anh không khỏi nặng nề thở dài dưới đáy lòng, như thế nào lại là kết quả như vậy? Cô lại có thể không nói ra một chút gì có liên quan đến chuyện bảo hiểm, để cho lòng anh chỉ còn lại một đống câu hỏi khó hiểu!

Phiền não, chuyện cho tới bây giờ, anh cũng không còn thừa thời gian lãng phí ở trên người cô nữa, vậy thì cứ kết thúc như vậy đi!

Sáng sớm ngày mai anh phải rời khỏi Đài Loan, anh muốn thu hồi tình cảm của chính mình, quên cô, quên hết tất cả các hoạt động suốt ba ngày nay, chỉ coi như anh chưa từng gặp cô, giữa bọn họ cũng không có phát sinh bất kì chuyện gì. . .

Anh xoay người đi ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại, cũng đóng lại hết tất cả.