Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Chương 6-5




Cảm giác này càng khó chịu hơn so với ngã vào cống nước thối, tâm tình của anh rất tồi tệ, còn có cảm giác tổn thương vì bị lừa gạt.

Nhưng hẳn không phải là hiện tại cô mới bắt đầu lừa gạt anh, theo như suy luận từ lời nói của Canh Phương Úc, từ ba năm trước Tề Vân Vân đã lừa anh rồi, cô nói dối tuổi của mình, thật ra thì khi đó cô chỉ mới là con nhóc người mười tám tuổi, cùng lứa với em gái Ưng Tiểu Kỳ của anh!

Sớm biết vậy, anh tuyệt đối sẽ không hôn một cô bé... Anh thậm chí còn bị cô ảnh hưởng, nhiều năm qua vẫn nhớ cô, hôm nay anh cho là mình yêu, tình yêu phát ra từ nội tâm, quý trọng cô, yêu cô không hề giữ lại, cuối cùng mới phát hiện thật ra thì mình chẳng qua là làm suckers ( mình không rõ lắm, chỉ biết là một câu chửi, ai biết xin hãy chỉ cho mình nhé).

Hiện tại cô giả vờ làm phục vụ khách sạn tới kéo gần quan hệ với anh, mục đích đơn giản chỉ có một, cô muốn lấy được hợp đồng bảo hiểm của anh, nhưng vì sao cô chậm chạp không có hành động?

Có lẽ là tối nay đi! Sáng mai anh đã rời Đài Loan, tối nay chính là cơ hội cuối cùng của cô.

Anh sẽ chờ xem cô muốn dùng phương thức gì nói với anh, đến lúc đó anh sẽ không ngại ngần vạch trần cô, hung hăng một ngụm chiếm đoạt cô, sẽ lột sạch cô một bữa, đuổi ra bên ngoài phòng, muốn cô cút xa một chút.

Tim của anh đau âm ỷ, đàn ông cũng sẽ tan nát cõi lòng, nhưng đó tuyệt đối là bắt đầu tàn nhẫn phản kích! Bịch một tiếng, cánh cửa trái tim của anh đóng lại một lần nữa; anh sẽ kết thúc tất cả tại đây, sau này tình yêu đối với anh mà nói, chẳng khác nào... Rắm thối.

Sau khi tắm rửa, Tề Vân Vân thay T-shirt cùng quần soóc mới mua ở Cửu Phần, tùy tiện mang dép, lấy trứng bắc thảo mua ở Đạm Thủy, kẹo que mạch nha vị ô mai mua ở Cửu Phần, chè bột mì phấn và bánh bích quy nhỏ tạo hình máy bay...

Ôm đồ ăn vặt đếm không hết cộng thêm một hộp đâm vui vẻ vào trong ngực, dự định đi la cà tới phòng Ưng Tư Lạc, tối nay là một đêm cuối cùng bọn họ ở bên nhau, cô tiếc không muốn ngủ, phải chơi đùa suốt đêm với anh mới được...

Cửa phòng vừa mở, chân đang muốn bước ra, thiếu chút nữa đạp phải một đống đồ đặt ở cửa."Đây là thứ gì?"

Cúi đầu nhìn, trên đất trước cửa phòng để một bó hoa thật là đẹp, cô vui mừng, người duy nhất cô nghĩ đến chính là tình nhân Latin Ưng Tư Lạc của cô, chỉ có anh mới làm chuyện Lãng mạn như vậy.

Cô ngồi xổm xuống, nước mắt lưng tròng rối rít để toàn bộ đồ ăn vặt trong ngực lên trên mặt đất, cẩn thận cầm lên thiệp nhỏ đặt ở trong bó hoa đẹp đẽ, thấy anh đặt bút dùng tiếng Trung viết: "Em là là bảo bối của tôi... Tư Lạc."

"Thật là đẹp..." Cô vừa khóc vừa cười nắm lời thề tình yêu của anh mà ca ngợi, trái tim giống như con diều bay xa nương theo gió thổi hướng về phía anh, cô thật là muốn tựa sát vào anh, nói với anh cô rất yêu anh, anh cũng là bảo bối của cô!

Cô lau nước mắt, ôm lấy bó hoa, cũng ôm lấy đồ ăn vặt muốn chia nhau với anh đi về phía phòng anh, không có còn thừa lại tay tới gõ cửa, cô nghiêng người, giơ cùi chỏ lên sử dụng, "Gõ gõ... Gõ... Gõ gõ", cô cho anh một "Ám hiệu" rất có tiết tấu bày tỏ cô đã tới, cô cười, muốn lúc anh mở cửa nhất định sẽ cho mình một cái ôm nồng nhiệt...

Chờ chờ, cánh cửa lại chậm chạp không có mở ra, cô lại nghiêng người, lấy khửu tay "Gõ gõ... Gõ...", ủa? Độ cứng có chút thay đổi, thanh âm cũng không Giống như cũ, quay đầu vừa nhìn, cái cô đang gõ là lồng ngực của anh, cửa đã mở, bên trong tối đen, mà anh đã đứng ở cửa rồi!

"Vì sao không mở đèn? Trong phòng anh bị cúp điện sao?" Cô cười hì hì, cho rằng anh đang chế tạo không khí.

"Em muốn vào đi vào sao?" Anh đang suy nghĩ ở trong bóng tối theo thói quen.

"Ừ, em muốn nói cho anh, em rất thích thứ anh tặng. . .'Cái này", cám ơn." Cô ngửi hoa tươi, cười ngọt ngào, hạnh phúc nói: "Chúng ta cùng nhau hưởng dụng 'thứ' mà chúng ta mua ở trên đường đi!" Bả đầu Cô nghiêng về "khu đồ ăn vặt" trên cánh tay phải bởi vì bận ôm đồ ăn nên không có tay ở không để chỉ.

Trên mặt vẻ mặt Ưng Tư Lạc hiện tại chỉ có một cảm xúc chính là khinh miệt."Vào đi!"

Anh mở đèn, để cho toàn bộ bên trong phòng sáng lên, muốn coi rõ ràng rốt cuộc cô đeo mấy tầng mặt nạ, còn muốn dùng mặt nạ ngọt ngào của cô để gạt anh mấy lần nữa?

Tề Vân Vân hỉ chăm chăm đi vào, nghịch ngợm dùng nhỏ mông đóng cửa lại, tự mình đi về phía "Cái bàn" có diện tích lớn nhất bên trong phòng anh, cũng chính là giường của anh, ở trên cao bắt đầu "Dỡ hàng", để vô số đồ chơi nhỏ trong ngực xuống, trong miệng không ngừng huyên thuyên: "Mau đến xem, cái này đâm vui vẻ chơi rất vui! Ở đây có rất nhiều ô vuông, bên trong cũng chuẩn bị đồ quý, em muốn chơi một cách mới, chúng ta chơi đoán số trước, người thắng có thể đâm một ô vuông, xem bảo vật của mình trước, người lấy được nhiều bảo vật nhất là người thắng."

Ưng Tư Lạc Lạnh nhạt lại tà ác nhìn chằm chằm bóng lưng tươi đẹp của cô, nhìn cô cố ý bày ra cặp vai nhỏ nhắn, đôi chân thon dài mảnh mai dưới quần soóc, cô đã chuẩn bị xong muốn bắt đầu dụ dỗ anh sao!

Tề Vân Vân vội vàng đem hoa cùng đồ ăn vặt bày ngăn nắp, leo lên "Bàn lớn", ngồi chồm hỗm ở phía trên, ngay tại chỗ phá hủy một ô kẹo mạch nha ô mai bản thân ăn trước đỡ thèm.

"Ừ... Ăn ngon, anh cũng ăn một viên." Cô chào hỏi, thay anh phá hủy một viên, quay đầu lại muốn đưa cho anh vẫn đang đứng ở mép giường, ngửa đầu mới nhìn thấy vẻ mặt anh là lạ, không cười, cũng không nói gì.

Có lẽ là thương tâm! Ngày mai bọn họ sẽ phải chia tay, anh chưa nói, nhưng cô rất hiểu anh.

"Đừng như vậy..." Cô chuyển người về hướng đối diện anh, vai thẳng tắp, hai cánh tay ôm chặt hông của anh.

Anh cười lạnh, chẳng qua chỉ có chút tài mọn, dùng thân thể tới mê hoặc anh, xem ra chiêu sau của cô cũng không hơn gì cái này...

"Nào, ăn trước một que kẹo mạch nha ô mai, lại thêm một viên trứng bắc thảo, đừng thương tâm, chúng ta cùng chơi cái đâm vui vẻ này, tối nay ai cũng không ngủ, chơi đến tận khi trời sáng." Tề Vân Vân nuốt nước mắt vào trong lòng, nếu anh thấy cô khóc sẽ lại không rời được cô, mạnh mẽ giả bộ cười hi hi nắm tay của anh, kín đáo đưa kẹo que mạch nha ô mai cho anh, lấy thêm hai túi trứng bắc thảo lớn cho anh nhìn."Anh muốn ăn viên lớn hay viên nhỏ trước?"

Ưng Tư Lạc cầm chặt que kẹo mạch nha ô mai, ánh mắt nheo lại liếc về phía cô, khóe môi đùa cợt nâng lên, nhìn xem cô muốn biểu diễn tới khi nào?

Cô nhìn anh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng chua sót..."A nếu không thì ăn trước viên nhỏ tốt hơn, nhỏ mà đủ vị, rất có cảm giác!" Cô cúi đầu bỏ đi bọc ngoài trứng bắc thảo, ở trong lòng âm thầm đổ nước mắt ròng ròng, bỏ đi, tốt hơn mình thử ăn trước, lấy thêm một viên nhét vào trong miệng anh...

Ưng Tư Lạc vẫn cứ không mở miệng.

"Đừng như vậy mà! Nào... A..." Cô cứng rắn muốn anh ăn.

Anh bị động ngậm một viên, hung hăng nhai, dùng sức nhai... Nhai cắn đến mức nghe thấy tiếng vang rắc rắc két…

Chơi nữa đi! Đùa bỡn anh nữa đi!

Anh sẽ chờ xem cô muốn làm chuyện xấu tới trình độ nào, nhưng chỉ sợ... Anh còn tệ hơn so với cô, đến lúc đó sẽ để cho cô nếm thử một chút mùi vị giống như gặp địa ngục!